Hi phi chấn động, bởi vì sao đương nhiên là vì tiểu tiện nhân Phượng Thiển kia.
Nhưng chống lại ánh mắt lạnh lẽo của đế vương Hàn, nàng chỉ cảm thấy trong lòng như là bị đông lạnh trong hồ bằng, cổ họng như tắc lại, không nói được nửa chữ.
Nàng không chút nghi ngờ, chỉ cần nàng dám nói là vì Phượng Thiển, đế vương sẽ giận dữ lôi đình, không chừng còn có thể giáng tội người khác.
"Nô tì" Hi phi cắn chặt hàm răng, môi trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ: "Vừa rồi do tình thế cấp bách nô tì nói mê sảng, xin Hoàng Thượng xem nô tì đã thành như vậy, tha tội cho nô tì lần này đi."
Mỗi một chữ, đều gian nan như hao hết khí lực toàn thân nàng.
Đám người lặng ngắt như tờ, trong lòng mọi người cũng oán thầm không ngừng.
Có chút tâm tư đơn thuần chút, có lẽ còn không rõ ý của Hi phi, nhưng ở đây phần lớn là người trong quan trường cùng hậu cung đã trà trộn lâu, có năng lực nhất là nhìn phản ứng của đế vương, so sánh biểu hiện trước sau của Hi phi không giống nhau, hầu như đều hiểu ra giờ phút này nàng không nói thật.
Trên đường đi thay y phục, trên đường đi thay y phục.
Kỳ thật Hi phi nói một chút cũng không sai, nếu thật sự là cung nhân quét tước chính điện xảy ra vấn đề, vậy vì sao vừa rồi còn tốt, đột nhiên liền không thích hợp như vậy.
Nói đến nói đi, kỳ thật có người hiềm nghi lớn nhất.
Trong thời gian Hi phi đi thay y phục, chỉ có Phượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/412762/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.