Sao lại có người như vậy?
Bản thân không biết e lệ còn chưa tính, hắn còn muốn biến nàng thành một người không có mặt mũi.
Phượng Thiển ôm trái tim tỏ vẻ tâm tính thiện lương đau, đầu năm nay, tiểu bạch hoa thuần khiết bị người hâm mộ ghen tị hận, nhưng lại nghĩ tới phá hư nàng.
"Hỗn đản!" Quân Mặc Ảnh nhướng mày: "Trẫm chỉ ăn ngay nói thật thôi, năng lực thừa nhận của Thiển Thiển cũng quá kém rồi."
"Ngươi cũng kêu ăn ngay nói thật sao?"
Rõ ràng chính là đổi trắng thay đen, vặn vẹo sự thật.
Nam nhân này quả không biết xấu hổ, luôn có thể nói lời vô sỉ như lời nghĩa chính, nghiêm trang như vậy.
Phượng Thiển tức giận đến mức trợn tròn mắt, nhe răng nói: “Nếu ngày đó ngươi cũng giống như bây giờ, ta khẳng định sẽ không đi về cùng ngươi."
Vì cái lông gì ngày đầu tiên nàng gặp nam nhân này bị dọa thành dáng vẻ như quỷ kia.
Vì cái lông gì ngày đầu tiên nam nhân này thấy nàng phải giả bộ một bộ mặt sát thần cuồng bá vậy.
Bà nội nó, nếu không có một đêm nói chuyện kết bạn kia, nếu không bởi vì lúc ấy nàng sợ hắn như vậy, bây giờ nàng còn có thể tiếp tục ở cung Dao Hoa làm một mỹ nữ im lặng rồi.
"Ừ, may mắn trẫm có thói quen dùng dáng vẻ kia, nếu không sao có thể nhặt Thiển Thiển trở về như vậy!" Quân Mặc Ảnh như có chút sung sướng ôm lấy khóe môi, trong mắt phát ra tia sáng.
Hắn vốn không tin số mệnh, nhưng giờ khắc này, hắn lại có cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/412769/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.