"Không có chuyện quan trọng gì, sẽ không đi gặp. Chính là gần đây hắn tra được một ít manh mối về vụ ám sát, trẫm muốn nghe xem ngươi nghĩ gì."
Quân Hàn Tiêu nhíu mi tâm: “Tra ra cái gì?"
"Toàn bộ chứng cớ chỉ về phía phái chủ chiến Tây Khuyết, điều tra sâu hơn, manh mối liền chặt đứt."
Dừng một chút, môi mỏng của Quân Mặc Ảnh khẽ mở, tiếp tục nói: “Nhưng hôm nay Trương Tiến nói với trẫm, bên trong những lão thần kia, có một người không chịu nổi tra khảo đã khai, quả thật trong hoàng cung Đông Lan có mật thám của Tây Khuyết, chính là cụ thể là ai, người nọ cũng không biết."
Trong lòng Quân Hàn Tiêu kinh ngạc.
Sắp xếp mật thám vào hoàng cung quốc gia khác, nói thật ra, động cơ cũng rất hiểm ác. Hơn nữa quốc gia kia là một quốc gia thua trận, cái này càng không nên.
Nếu vụ ám sát kia thật là do mật thám của Tây Khuyết gây nên, thì sẽ là điềm báo khơi mào chiến tranh.
"Hoàng huynh có hoài nghi người nào không?" Trong giọng nói của Quân Hàn Tiêu có chút do dự không xác định, thậm chí mang theo một tia cẩn thận.
"Ngươi muốn nói cái gì?!" Sắc mặt Quân Mặc Ảnh trầm xuống.
Bỗng dưng Quân Hàn Tiêu dựng thẳng thân mình: “Thần đệ không dám."
Thật không dám.
Nếu hắn tùy tiện nói ra hoài nghi của mình, làm hoàng huynh không vui vẻ, kết cục bi thảm giống Hi phi như vậy thật ra không xảy ra, nhưng bất luận như thế nào, hắn tuyệt đối không muốn thử.
"Ngươi hoài nghi Thiển phi?!"
"Thiển phi!" Quân Hàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/412870/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.