"Hả?" Phượng Thiển lên tiếng, bị Quân Mặc Ảnh ôm ngồi lên đùi, hai trán chạm vào nhau, hai mắt đầy ôn tình.
Thấy hắn không nói lời nào, Phượng Thiển nhíu mày: “Kỳ thật ngươi vẫn để ý đúng không?"
Nàng hạ mi mắt, nhỏ giọng nói: “Có phải ngươi cảm thấy, ta mất đi trí nhớ, liền giống người ngốcc, cho nên hy vọng ta có thể nhanh khôi phục trí nhớ đúng không?"
Tựa như lúc nàng vừa mới tỉnh lại cho rằng như vậy, cổ nhân đều đối đãi với người mất trí nhớ như người ngốc.
"Không có, trẫm không hy vọng. Như vậy cũng rất tốt." Quân Mặc Ảnh lập tức ngắt lời nàng nói.
Dừng một lát, mới nói tiếp: “Trẫm chỉ sợ Thiển Thiển mất hứng."
Phượng Thiển cho là hắn sốt ruột an ủi, cho nên không chú ý dùng từ, dù sao, câu "Trẫm không hy vọng" kia thật sự rất cổ quái.
"Vậy được rồi, ngươi đã không ngại, cũng đừng vì chuyện này phiền lòng." Phượng Thiển cười tủm tỉm ôm cổ hắn: "Nhưng mà nếu ngày nào đó ngươi đột nhiên lại để ý, nhớ thông báo cho ta một tiếng."
Đến lúc đó, nàng liền thức thời né tránh, không ngại mắt hắn.
"Sẽ không, vật nhỏ, không có một ngày như vậy." Quân Mặc Ảnh thở dài mấy không thể nghe thấy.
Chỉ cần nàng vẫn giống như bây giờ, cho dù là nàng vĩnh viễn nhớ không nhớ được chuyện trước kia, hắn cũng sẽ không để ý.
Quân Hàn Tiêu về đến cửa Vương phủ gặp phải một đại thần có quan hệ tốt với hắn, đối phương cho mời, hắn cũng không từ chối, dùng xòn bữa tối mới trở về.
Bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/412877/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.