Đông Dương sai người mang cái bếp lò và một đống củi lửa đến, bởi vì Phượng Thiển nói, tuy rằng trà kia chỉ có thể dùng nước ấm tám mươi độ để pha, nhưng phải đun sôi qua rồi để nguội, không thể trực tiếp uống nước chưa đun sôi như vậy.
Về mấy từ "Tám mươi độ" và "Nước sôi", “Nước lã” Đông Dương không nghe hiểu, dù sao đại ý chính là bốn chữ: “Nước phải đun lên”.
Vừa lúc đốt bếp lò còn có thể làm ấm quanh mình, Đông Dương tỏ vẻ rất vừa lòng. Mới sáng sớm, chủ tử cũng thật là, lấy sương sớm mà thôi, sao phải tự mình động thủ, tùy tiện tìm nô tài đi là được rồi.
Phượng Thiển bưng bình sương sớm vừa lấy đến, cười tủm tỉm đi đến bên người Uyển tần ngồi xuống: “Không cần gò bó như vậy. Đã ăn sáng chưa? Ta bảo người đi chuẩn bị chút điểm tâm đến."
"Tạ ý tốt của nương nương, chính là nô tì đã dùng qua."
Phượng Thiển nhìn nàng tươi cười thản nhiên, cũng không giống người xu nịnh vỗ mông ngữa, tự an ủi chính mình nói, có lẽ cổ nhân đều là người quy củ, không cần so đo nhiều với nàng như vậy.
Giống như Vi Vi, tuyệt đối là người lạ lùng.
"Trà ngon phải xứng phải điểm tâm ngon. Ngươi không ăn cũng không sao, để người chuẩn bị trước." Phượng Thiển nói xong liền gọi Đông Dương qua.
Đông Dương bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng chủ tử muốn ăn, sao còn phải lấy Uyển tần làm cớ.
Lúc xoay người, vừa lúc thoáng nhìn bóng dáng màu vàng ngoài cửa, Đông Dương kinh ngạc.
Xem ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413007/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.