Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thiển đỏ lên, không biết là bị nghẹn hay là bị chính tư tưởng đáng khinh của nàng làm cho xấu hổ.
Nhưng sự thật chứng minh, loại sinh vật "Nam nhân" này, chuyện am hiểu nhất chính là giả đứng đắn.
Đừng nhìn một giây này hắn vẫn ôn nhuận như ngọc, phong độ, giây tiếp theo, tuyệt đối có thể hóa thân thành sói đói chụp mồi, ăn sạch ngươi ngay cả xương cốt cũng không tha.
Phượng Thiển lấy thân chứng minh điều này rồi.
Trong trướng Hồng Loan, xuân sắc lan tràn.
Chất lượng giường lớn trong cung Phượng Ương thật ra rất tốt, ngay cả tiếng "Dát chi dát chi" cũng không phát ra, chính là cùng với tiếng thân thể hai người giao nhau, đồng thời vang lên, còn có tiếng chuông gió đầu giường kia.
Thanh thúy dễ nghe, như là tiếng nhạc đẹp nhất trên đời này.
"Quân…. Quân Mặc Ảnh, ngươi nhẹ… ừm… nhẹ, chút…"
"Vật nhỏ, đã quên sao, ban ngày chúng ta đã thảo luận tốt, đêm nay không thể tha cho nàng!"
"Ai nói với ngươi tốt, rõ ràng là ngươi tự quyết định."
"Lúc ấy nàng cũng không phản bác, trẫm nghĩ nàng đồng ý rồi!"
Em giá ngươi! Không phản bác, ngươi cho ta cơ hội phản bác sao?
Phượng Thiển thở gấp gáp, còn chưa kịp mắng ra miệng, đã bị một kích thích thật mạnh va chạm làm mất hồn, sau đó hoàn toàn không nhớ rõ mình muốn nói gì.
Đến cuối cùng, Phượng Thiển thật sự chỉ nhớ có ánh sáng màu vàng, màu trắng đánh sâu vào, thấp giọng cầu xin: “Quân Mặc Ảnh, Mặc ảnh…"
"Hửm?!"
"Từ bỏ a không, từ bỏ!!!"
"Không, trẫm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413071/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.