Phượng Thiển bị hôn đến thất điên bát đảo, rốt cục được đế vương từ bi buông ra.
Nàng giãy dụa muốn ngồi xuống, thở hổn hển căm giận nói: “Khi nào thì ta khóc lóc om sòm tác oai tác quái, ngươi nói không đúng."
"Nhìn một cái, hiện tại không phải sao?" Quân Mặc Ảnh cười ôm người vào trong ngực, không cho nàng lộn xộn.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn lại có chút tham luyến cảm giác nằn thẳng trên giường cùng nàng. Không cần làm gì, thậm chí không cần mở miệng nói chuyện, chỉ cần lẳng lặng ôm nàng như vậy, trong lòng đã thoải mái.
Cuộc đời phù du, năm tháng tĩnh hảo.
"Quân Mặc Ảnh."
"Ừ!"
"Xem chúng ta đã từng thân mật như vậy, nếu ngày nào đó ngươi không thể đối tốt với ta như vậy, nhớ rõ thả ta ra cung. Bằng không, kiểu gì ta cũng phải bị đám nữ nhân kia bầm thành trăm mảnh."
Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhíu chặt.
Đã từng thân mật như vậy, nghe như thế nào cũng cảm thấy làm người ta phát hỏa.
Hắn thật sự là điên rồi mới có thể cảm thấy cái gì mà năm tháng tĩnh hảo, hoàn toàn chính là bị nàng làm cho tức chết mới đúng.
"Ra cung?!" Quân Mặc Ảnh đen mặt, cầm cằm nàng, suýt nữa không khống chế được lực đạo của mình.
"Ngay cả cửa nhỏ cũng không có!"
Phượng Thiển nháy mắt mấy cái: “Có cửa sổ sao?"
"Phượng Thiển, đời này nàng đừng nghĩ!"
Phượng Thiển biết, hắn thật sự nổi giận.
Ngẫm lại cũng không có nhiều lần hắn gọi cả họ nàng ra.
Lần đầu tiên là nàng và Đoan vương phủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413114/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.