"Chẳng lẽ ngươi coi Hoàng Thượng là đồ ngốc sao? Ở trong cung chuyện mua người giết người lớn như vậy ngươi cũng dám làm, còn có cái gì ngươi không dám." Thái Hậu chỉ thẳng mặt nàng, hộ giáp màu vàng dưới ánh nến lóe lên ánh sáng khiếp người.
"Nếu bị điều tra ra, rơi đầu cũng không chỉ có một mình ngươi, còn có toàn bộ gia tộc ngươi có biết hay không?"
"Thái Hậu, nô tỳ không có mua giết người người, nô tỳ chính là…" Liên Tịch quýnh lên, suýt nữa liền thốt ra.
Nhắm mắt lại, Liên Tịch thở ra một hơi thật dài, chung quy không có nói ra cái gì.
Việc đã xảy ra, mặc kệ ước nguyện ban đầu của nàng là gì, hiện tại đã hết đường chối cãi.
Một khi đã như vậy, vậy nàng càng không nên nói lời dư thừa. Nếu không…
"Là nô tỳ đáng chết, tất cả tội lỗi đều để một mình nô tỳ gánh, muốn giết muốn chém, đều do một câu nói của Thái Hậu. Chính là, mong Thái Hậu xem ở phân thượng Liên Tịch phụng dưỡng Thái Hậu nhiều năm, không cần liên lụy gia tộc của Liên Tịch."
"Ngươi nghĩ ai gia đồng ý chịu liên lụy?!" Thái Hậu "Ba" một cái đánh vào mặt bán, vẻ mặt giận dữ: "Ai gia là cô ngươi, chẳng lẽ gia tộc của ngươi, không phải gia tộc của ai gia sao?"
Thái Hậu dặn ra một câu: “Nhưng nếu bị Hoàng Thượng biết, ở trong hoàng cung ám sát phi tần như vậy, ngươi cho là ai gia còn có thể giữ được các ngươi sao?"
Liên Tịch gắt gao cắn chặt môi, không rên một tiếng, trên mặt sớm không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413153/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.