Phượng Thiển bồi bổ ước chừng hai ngày, mới bổ lại buổi tối hôm đó.
Đều nói mất một đêm phải dùng thời gian một tuần để bù lại, Phượng Thiển cảm thấy lời này khôn sai một chút nào. Lúc ấy ở trong cấm địa, tuy rằng buổi tối nàng cũng sẽ ngủ trong chốc lát, nhưng cho dù đang ngủ cũng có thể bị trời lạnh làm cho tỉnh lại, chất lượng giấc ngủ kém đến cực độ.
Hiện tại xem như đã trở lại.
Lần đầu tiên Phượng Thiển vừa lòng cung Phượng Ương như vậy.
Nàng nằm ở trên giường, tầm mắt vừa lúc dừng ở hai cái chuông gió, đều là Quân Mặc Ảnh đưa cho nàng, đều là vật nàng yêu thích nhất đời trước, hiện tại thoạt nhìn, đều vẫn tốt đẹp như vậy.
Khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Cũng không biết sao, trong đầu đồng thời hiện lên ngôi mộ trong cấm địa kia.
Phương Phỉ là ai?
Từ lúc trở về, nghi vấn này vẫn xoay ở trong lòng nàng, mãi không tan được.
Nàng không biết phải mở miệng hỏi Quân Mặc Ảnh chuyện này như thế nào, không chỉ như vậy, thậm chí khi hắn hỏi lúc trong cấm địa nàng đã đi đâu, nàng cũng tỏ vẻ không biết gì, tránh vấn đề hắn hỏi.
Trực giác nói cho nàng, Quân Mặc Ảnh cũng biết tồn tại của ngôi mộ kia.
Hơn nữa, hẳn là hắn cũng không muốn cho nàng biết chuyện này.
Cho nên lúc mới tìm được nàng biểu hiện kỳ quái như vậy, không giống lần đầu tiên nàng mất tích, lửa giận của hắn hoàn toàn đến từ lo lắng cho nàng. Nhưng lúc này, như còn có cái khác.
Tỷ như,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413158/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.