Phía kia đúng là ghế của Mạc Thiếu Uyên.
Phượng Thiển vừa rồi nghĩ như thế nào cũng cảm thấy, rõ ràng có người đang nhìn nàng. Giác quan thứ sáu của nữ nhân rất chuẩn xác.
Nhưng mọi người trong doanh trướng này, trừ bỏ Quân Mặc Ảnh và Nam Cung Triệt, còn có ai sẽ "Cảm thấy hứng thú " với nàng như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất có thể nghĩ đến chính là vị đại nhân kia.
Quả nhiên, vừa nhấc đầu liền vừa vặn bắt được hắn.
Phượng Thiển âm thầm nhếch môi cười, trên mặt viết rất rõ ràng: "Đừng giả bộ, bản cô nãi nãi đã nhìn thấy ngươi.”
Mạc Thiếu Uyên sửng sốt. Thật lâu sau mới phản ứng lại, khóe miệng từ từ giương lên.
Bị nàng bắt được hắn nhìn lén mà quẫn bách cũng không sinh ra, chỉ mỉm cười nhìn nàng như vậy, trong con người lấp lánh màu đồng nhạt nhẽo lại có chút ôn nhu.
Phượng Thiển phải không?
Đều nói nàng kiêu căng ương ngạnh, thị sủng sinh kiều, nhưng hắn xem, cũng có vài phần đáng yêu.
Khó trách đế vương trời sinh lạnh bạc sẽ sủng nàng đến tận đây.
Phượng Thiển bị hắn cười đến cả người không thoải mái. Nếu nói Quân Mặc Ảnh tươi cười sẽ làm nàng cảm thấy an tâm, cảm thấy ấm áp, như vậy lúc một nam nhân xa lạ cười với nàng, nàng chỉ có thể nói ha ha, làm ta sợ muốn chết.
Vung nắm đấm về phía hắn, Phượng Thiển không hề để ý đến hắn, cúi đầu, lúc này vùi đầu ăn cơm thật, bảo trì trạng thái che chắn bốn phía.
Ngày săn bắn hôm sau Phượng Thiển cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413209/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.