"Không đúng, không đúng!" Phượng Thiển vội vàng khoát tay: "Không phải ta không nghe rõ, ta đang rất kinh ngạc rồi, ngươi hiểu không. Ngươi cho ta nuôi sói con sao Quân Mặc Ảnh, ta không nghe nhầm chứ?!"
Nàng nghĩ đến nam nhân này bất luận như thế nào cũng sẽ không thỏa hiệp, dù sao ngày đó sắc mặt hắn không giống như là nói giỡn.
Sao lúc này lại đột nhiên thay đổi chủ ý?!
Phượng Thiển mở to mắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn nam nhân trước mặt, cuối cùng vỗ đùi: “Á, Quân Mặc Ảnh, có phải ngươi cảm thấy Nam Cung Triệt là tình địch đáng sợ, cho nên làm chuyện này để đuổi hắn đi đúng không?"
Nghe vậy, bỗng dưng sắc mặt nam nhân đen hơn than.
"Không nuôi…"
Phượng Thiển rụt cổ, được rồi, nàng lỡ lời.
"Quân Mặc Ảnh, ta biết ngươi tốt, ngươi tốt nhất. Sao ngươi có thể bởi vì cái loại nguyên nhân vớ vẩn này, đúng không? Hơn nữa, một lòng của ta đều đặt trên người ngươi, đối với ngươi cảm tình tựa như nước sông chảy mạnh, kéo không dứt, ngươi đâu cần làm chút chuyện nhân nhượng ta!"
Nàng càng nói càng hăng say, vừa mới bắt đầu còn mang theo một tia cẩn thận, đến sau, cả người đều thiếp dựa lên người nam nhân: “Cho nên nói thôi, ngươi đối với ta tốt toàn bộ đều là vì thân mình ngươi tốt, nhân phẩm bộc phát."
Giữa hai người còn có một tiểu hồ ly, nàng không quan tâm dựa vào người hắn, vẻ mặt chân thành nhướng mi với hắn.
Quân Mặc Ảnh nhíu chặt mi tâm.
Liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục duy trì mặt lạnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413214/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.