"Như ngươi vậy lúc sau họ lại trách lên trên đầu ta, ngươi muốn ta làm địch với người trong thiên hạ mới vui đúng không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thiển nhăn nhúm lại, đôi mắt long lanh sáng chói như ánh sáng, không buồn, không nổi giận.
Bỗng nhiên, nam nhân lại làm như thật gật đầu một cái: "Không có gì đáng ngại. Có trẫm ở đây, Thiển Thiển không cần sợ bọn họ."
Hắn vừa nói như thế, đột nhiên Phượng Thiển nghĩ đến một câu nói: “Dù thiên hạ đối địch với nàng, ta cũng sẽ ở phía sau nàng, địch lại thiên hạ.”
Con mắt sắc khẽ đảo, nói: "Tùy ngươi vậy!"
Nàng nói xong liền nhắm nghiền hai mắt, lầu bầu một câu: "Thích thế nào cũng được!"
******
Quá trình chờ đợi rất đau khổ, đối với mọi người trong cung Phượng Minh mà nói, cũng là như thế.
Sau khi đế vương đi, Thái hậu bị hoàng hậu và mọi người khuyên trở về nội điện đi nghỉ.
Vốn mấy người trông chừng cung Phượng Ương cũng bị Ảnh Nguyệt mang đến nơi này.
Mà mọi người còn lại không dám động một cái, trong lòng lo sợ, vội vàng hồi tưởng mình có làm gì không tốt với Thiển phi không, hay nói gì không tốt, thậm chí, bọn họ sợ long chủng trong bụng Thiển phi khó giữ được, đế vương sẽ giận chó đánh mèo tất cả người "Xem kịch vui".
Nhưng giờ phút này, chờ chờ, trời cũng sắp sáng rồi, đế vương vẫn không xuất hiện.
Mọi người không khỏi bắt đầu suy đoán, có phải Thiển phi thật xảy ra điều gì ngoài ý muốn không, rốt cuộc long chủng trong bụng có giữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/413380/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.