- Tôi vẫn chẳng hiểu vì cớ gì mà cô cười.
- Đấy là tại bệnh tâm thần vận động của tôi.
- Cô tập trung vào công việc của mình thì hơn.
Ngày 28, tôi báo cho cô ta quyết định không về nhà buổi tối của mình nữa:
- Nếu cô cho phép, tôi sẽ qua đêm ở đây, ở chỗ làm việc của tôi.
- Bộ óc cô hiệu quả hơn trong bóng tối sao?
- Hy vọng thế. Có thể hoàn cảnh o ép này lại khiến nó hoạt động được.
Tôi nhận được sự đồng ý của cô ta mà chẳng khó khăn gì. Không hiếm việc các nhân viên ở lại văn phòng cả đêm khi có những việc gấp đến hạn phải hoàn thành.
- Cô nghĩ một đêm liệu có đủ không?
- Chắc chắn là không rồi. Tôi không định về nhà từ hôm nay đến 31.
Tôi chỉ cho cô ta một chiếc ba lô:
- Tôi đã mang theo những đồ cần thiết.
Tôi thấy mình ngây ngất khi còn lại một mình trong công ty Yumimoto. Song cảm giác này trôi đi rất nhanh khi tôi nhận ra về đêm đầu óc mình cũng chẳng hoạt động tốt hơn. Tôi làm việc không ngừng: sự hăng say này cũng chẳng mang lại kết quả gì.
Đến bốn giờ sáng, tôi đi đánh răng rửa mặt qua loa ở bồn rửa và thay quần áo. Tôi uống một tách trà rất đặc và quay về bàn của mình.
Những nhân viên đầu tiên đến vào lúc bảy giờ.
Fubuki đến một giờ sau đó. Cô ta liếc nhìn cái ngăn dành cho các chứng từ đã kiểm tra và nhận thấy nó vẫn trống trơn. Cô ta lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-so-va-run-ray/374304/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.