Trong không gian yên tĩnh đến mức gần như ngộp thở, ba người Tô Cường vẫn không lên tiếng, giống như bị ấn nút tạm dừng, ngay cả mấy bóng người đứng ở lối đi cũng yên lặng.
Vì sự tồn tại của những bóng người này mà không có ai có thể thốt ra được nửa câu.
Nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy bỗng có một âm thanh vang lên.
Tiếng bóng lăn rõ rệt lọt vào tai của mỗi người.
Lộc cộc… lộc cộc…
Sau tiếng lăn kỳ lạ đó, tiếng giày nhỏ lạch cạch lạch cạch đang chạy tới chạy lui trên nền gạch cũng đột nhiên vang lên.
Giống như... có một đứa trẻ không lớn lắm, giữa lúc căng thẳng và đáng sợ như vậy vẫn vô lo vô nghĩ, không nhận ra nguy hiểm đang đến gần mà vẫn đang chơi đùa.
Vô cùng ngây thơ.
Âm thanh rõ ràng là đang đuổi theo quả bóng.
Trên mặt An Gia Gia lộ ra nụ cười.
“Sao thế, trong nhà ai còn có con nít à?” Cô ta mỉm cười, giả tạo hỏi.
Có con nít thì càng tốt.
Cô ta thích nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, bận tâm lo lắng của những người cao cao tại thượng này.
Khi cô ta đã quyết định đi đến bước này, dựa vào việc giúp Quỷ Môn làm tổn hại những người bình thường để đổi lấy tương lai tươi sáng hơn, bản thân một lần nữa quay lại giới giải trí đợi thời tới, cô ta chưa từng nghĩ có gì mà mình không dám làm nữa.-
Khi thấy Tôn Tịnh đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và bất an sau lưng Tô Cường, liên tục nhìn về phía cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-suong-ben-dai-lao-phi-duc/75840/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.