… Được rồi.
Tô Trầm Hương không chịu thừa nhận cô đang rất đau xót, cô vừa lầm bầm vừa nhét chiếc khăn vào trong cặp sách của mình.
Nặng quá!
Khóe mắt của lệ quỷ tràn ngập nước mắt của việc chăm chỉ làm việc.
Làm người đưa đồ miễn phí.
Cô giáo Văn nhìn thấy cô bé lễ phép này nở nụ cười với cô ấy, lộ ra vẻ kiên cường chuẩn bị rời đi, cô ấy lại nắm lấy tay cô, nhét chiếc khăn quàng cổ màu trắng vào trong tay cô.
Chiếc khăn quàng cổ này có kiểu dáng trẻ trung hơn, giống như ngày xưa đã từng có một đứa trẻ mang nó, chiếc khăn quàng cổ trắng như tuyết rất đẹp.
Cô ấy thấy Tô Trầm Hương ngạc nhiên nhìn mình, cô giáo Văn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại mà cũng ấm áp của cô, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em, Tiểu Hương." Ánh mắt của cô ấy dịu dàng.
Tô Trầm Hương ngơ ngác nhìn người sống đang chạm vào mình như vậy, cô cảm thấy những nơi được đầu ngón tay ấm áp của người phụ nữ bao phủ đều trở nên nóng bỏng.
Cô sững sờ một lúc rồi vui vẻ ôm lấy hai chiếc khăn quàng cổ này, sau đó rời đi.
Lần này, chiếc cặp sách không hề nặng chút nào.
Trần Thiên Bắc đã ngồi vào trong xe, cậu nhìn thấy Tô Trầm Hương ra khỏi cổng trường với nét mặt rạng rỡ.
Cô thành thục mở cửa xe và ngồi ngay bên cạnh cậu, cầm chiếc khăn len màu trắng như tuyết mới toanh lật xem, rất yêu thích mà lẩm bẩm, Trần Thiên Bắc cũng sờ chiếc khăn, hỏi cô: "Cậu thích cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-suong-ben-dai-lao-phi-duc/75862/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.