Cô bé tóc đen xinh xắn mỉm cười đầy háo hức.
Nụ cười vừa ngọt ngào vừa đáng sợ.
Ánh mắt tham lam, đầy vẻ thèm thuồng.
Giống như đang háo hức muốn được kết hôn... Ăn lúc nóng hổi là ngon nhất...
Ngay cả khi phải múc thêm một chén bún ốc cũng được!
Đúng vậy, bát bún ốc thực ra rất ngon, ăn rồi lại muốn ăn mãi.
Khẩu vị của lệ quỷ cũng lung lay sắp đổ.
Tưởng sư huynh nắm chặt kiếm gỗ đào, mắt chăm chú nhìn vào bức tượng gỗ đang bị buộc sợi tơ hồng, đột nhiên trên đó bắt đầu xuất hiện một bầu không khí dày đặc u ám.
Người nhà họ Vương đã sợ hãi đến tột độ.
Mọi người đều tưởng rằng Tô Trầm Hương bị ma quỷ mê muội tâm trí.
Nhưng cảm giác của Tô Trầm Hương lại hoàn toàn khác.
Khi mái tóc quấn vào tượng gỗ, âm khí cuộn trào. Trong hư vô, dường như có thứ gì đó đang cố gắng kết nối với mái tóc của cô, xác định vị trí của cô, cũng như có thứ gì đó đang đáp lại sự dẫn dắt của sợi dây đỏ.
Tuy nhiên, đã là ràng buộc thì tất nhiên là ràng buộc hai chiều.
Tô Trầm Hương cúi đầu xuống, đáy mắt cuộn trào sắc đỏ, xuyên qua hư vô, dọc theo sợi dây chỉ đường, xác định vị trí của đối phương.
Cô nhìn thấy một căn phòng tối đen.
Căn phòng tràn ngập mùi hôi thối và âm khí lạnh lẽo, những bóng người lờ mờ tràn ngập trong không gian bốn bức tường được vẽ đầy trận pháp tụ âm khổng lồ.
Dù trông có vẻ yếu ớt nhưng họ lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-suong-ben-dai-lao-phi-duc/75945/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.