Sau khi ăn tối xong, Lục Triều Dương chủ động đi rửa bát, Đường Ngọc Sở thì chịu trách nhiệm lau khô bát đĩa đã được rửa sạch sẽ.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh và ấp áp.
Đường Ngọc Sở nghiêng đầu nhìn dòng nước chảy qua hai tay anh, ngón tay anh thon dài nhìn rất đẹp.
Đôi tay như vậy mà lại dùng để rửa bát, đúng là phung phí của trời.
Nấu cơm rửa bát, những công việc hoàn toàn không phù hợp với thân phận của anh, nhưng anh cũng biết làm.
Nếu như cô không quen anh, hai người không kết hôn, nếu như ai đó nói với cô Lục Triều DươngTổng Giám đốc của Hoàng Đình biết nấu cơm rửa bát, chắc chắn cô sẽ cho rằng đối phương là kẻ ngốc.
Người không biết làm việc nhà mới đúng là hình tượng của Tổng Giám đốc.
Có điều, sau khi cô kết hôn, ý nghĩ này của cô đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Hóa ra con cưng của ông trời như anh cũng có những khía cạnh bình thường như vậy.
Nghĩ đến điều ấy, cô không nhịn được khẽ cười một tiếng.
"Sao thế?" Lục Triều Dương quay đầu lại nhìn cô khẽ hỏi.
"Không có gì." Đường Ngọc Sở lắc đầu: "Chẳng qua là em cảm thấy anh hơi không chân thật."
Lục Triều Dương lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt anh sâu như biển.
Cô bị anh nhìn như vậy thì hơi xấu hổ, vội vàng quay đầu sang một bên rồi giục anh: "Rửa bát đĩa nhanh lên."
Bỗng nhiên vòng eo cô bị ôm chặt, cô vừa kinh ngạc quay đầu lại thì ánh mắt đã bị che
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-vo-len-troi/632509/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.