Edit: Tịch Ngữ
Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà họ Lâm, cô vẫn thoải mái ở bệnh viện an ủi Mã Quốc Anh: “Bell, bác trai, các người không cần quá lo lắng, bác gái nhất định không sao.”
“Đúng đó, Sâm cũng vào trong xem tình huống, có lẽ rất nhanh sẽ biết, hai vị không cần lo lắng.” Dương Dật Thăng ở bên cạnh cũng an ủi.
“Ngại quá! Vốn định để mọi người ăn uống chơi đùa vui vẻ, không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, còn làm phiền mọi người phải vào bệnh viện chung với tôi.” Mã Quốc Anh lo lắng ôm cánh tay Mã Cẩm Đào, hơi xấu hổ nhìn Dương Dật Thăng và Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.
Mặc kệ là người kiên cường đến mức nào đi nữa, khi đối mặt với chuyện người thân mình gặp chuyện không may, đều không thể bình tĩnh được, cho dù luôn lạnh lùng như madam Mã cũng thế, huống chi người gặp chuyện không may chính là người mẹ cùng cô sống nương tựa nhiều năm qua.
“Không sao, chúng ta là bạn mà.” Lâm Tâm Nguyệt cười, đáy mắt tràn đầy kiên định.
“Cho nên cô không cần thấy xấu hổ, lại càng không cần nói cám ơn với chúng tôi.” Dương Dật Thắng đứng bên cạnh cô ấy phụ họa theo.
Mã Quốc Anh nhìn Lâm Tâm Nguyệt, lại nhìn qua Dương Dật Thăng, khóe môi nhếch lên cười tươi. Đúng vậy, không cần phải nói cám ơn, chúng ta là bạn bè, bạn bè chân chính không cần cảm ơn, không cần xin lỗi.
Lúc này, chuông điện thoại của Lâm Tâm Nguyệt vang lên, trong bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suoi-am-trai-tim-anh/426282/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.