“Chắc là đã lâu rồi nên muốn khởi hành hồi kinh.” Xu Xu nhẹ giọng nói.
Đại ca đã bình an vô sự, nàng và điện hạ cũng nên hồi kinh, mà điện hạ còn có thể tới đây cùng nàng một chuyến, chỉ sợ trong kinh thành đã trì hoãn không ít chuyện.
Tống Ngọc Bách dựa vào trên gối gật gật đầu: “Sớm trở về đi.” Hắn nói xong nhớ tới kiều thê ở xa tận kinh thành, vẻ mặt cô đơn hơn rất nhiều.
Xu Xu đang muốn nói chút chuyện về tẩu tử và cháu gái tiểu Cẩm với Đại ca, bên ngoài vang lên tiếng nói dịu dàng của cô nương:
“Tống đại ca, thuốc đã được rồi, ta mang vào cho huynh nhé.”
Tống Ngọc Bách nhíu mày: “Vào đi.”
Xu Xu quay đầu, thấy vị cô nương thanh tú vừa gặp trong viện kia bưng chén thuốc tiến vào, thấy Xu Xu đang nhìn nàng, không nhịn đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu với Xu Xu.
Cô nương thanh tú bưng chén thuốc đi tới đầu giường Tống Ngọc Bách, Tống Ngọc Bách nhận lấy chén thuốc nói: “Đường cô nương, ngày mai không cần ngươi tới chăm sóc nữa, trong quân doanh có huynh đệ giúp ta sắc thuốc vào sáng sớm mỗi ngày, ngươi là một tiểu cô nương thanh bạch, đến nơi này của ta cũng không thích hợp.”
Sắc mặt Đường cô nương trắng ra, đứng tại chỗ chân tay luống cuống: “Ta, ta chỉ là bởi vì trước đây Tống đại ca đã cứu xá đệ, thật sự không có gì báo đáp, hiện giờ Tống đại ca lại bị thương, nghĩ muốn tới giúp Tống đại ca.”
Nàng nói xong đều đã khóc rồi.
Tống Ngọc Bách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suoi-tien-cua-xu-nu/706616/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.