Ôm chặt lưng ngựa, một đường thúc ngựa chạy hỏa tốc, khi hắn tới cửa thành, đã không còn thấy tung tích chiếc xe ngựa kia!
- Ngọc Vương phi đi hướng nào? – Hắn đối với binh lính thủ thành vội vàng quát.
- Bẩm báo Vương gia, chúng thần không có nhìn thấy Ngọc Vương phi ra khỏi thành.
- Chết tiệt, vừa rồi trong xe ngựa kia, trên xe có tử y nữ tử. . . .
Hoàng Phủ Luật mày kiếm rối rắm nhăn lại.
- Nàng kia nói nữ tử trên xe là tỷ tỷ của nàng, ra khỏi thành chữa bệnh.
- Các nàng đi hướng nào đi?
- Dạ bẩm, phía tây…
Binh lính thủ thành còn chưa nói xong, liền thấy nam tử một chân kẹp chặt lưng ngựa, hoả tốc đi về phía tây, để lại một mảnh cát bụi bay tứ tung.
Một đường mau chóng chạy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng xe ngựa kia. Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn ngã ba trước mặt, thống khổ nhìn về phương xa.
Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng biến mất trước mặt hắn, lại vô lực truy tìm.
Lần này, nàng thật nhẹ nhàng, không lưu lại một tia dấu vết, ngực trừ bỏ có mất mác thật lớn, còn có phệ tâm đau đớn.
Hắn vẫn cho rằng nàng không có bằng Tố Nguyệt, vì sao nhìn nàng đi, ngực cũng đau đớn như vậy?
Ngã ba trước mắt trên đường đều có dấu vết bánh xe nghiền qua, mà đều là mới có. Hắn có chút không cam lòng, lại ôm chặt lưng ngựa đi về phía trái đường đuổi theo.
Trên đường yên lặng, chỉ có thân ảnh hắn cấp tốc giục ngựa, thanh âm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suon-phi-toi/390725/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.