Muôn hồng nghìn tía trong sân nở rồi tàn, chỉ còn duy nhất cây lê trắng hương thanh sắc tuyết, Doãn Lễ yên lặng ngồi trước phòng, một mình thưởng thức phong cảnh.
A Tấn đi qua hành lang, nhìn Doãn Lễ ngồi dưới tàng cây mà không khỏi than thở, từ sau hôm Trung Thu Doãn Lễ một mình trở về, ngày ngày ngồi dưới cây lê như thất hồn lạc phách, trống rỗng lạnh nhạt. Vốn y cũng muốn hỏi, nhưng ngay cả Doãn Lễ cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, trầm mặc không nói. Trong một năm này, có hạ nhân không biết chuyện lúc đưa trà nhắc đến Lê Huân tiểu thư, Doãn Lễ nghe xong tựa như phát điên, đập phá hết đồ đạc trong đại sảnh rồi chạy ra sân vườn phá hoa chém trúc. Doãn Lễ có võ công, mọi người không ngăn cản được, cuối cùng chỉ đành chờ Doãn Lễ mệt mỏi dựa vào thân cây ngủ. Từ đó trở đi, trên dưới toàn phủ đều biết hai chữ ‘Lê Huân’ là từ cấm, không ai dám nhắc tới nữa.
A Tấn đi vào sân, thấp giọng bẩm: “Gia, đến giờ ăn rồi.”
Doãn Lễ cầm phỉ thúy lê hoa hỏi: “Hôm nay ăn gì?”
Vẫn là y phục màu xanh thêu trúc biếc, mặc trên người hắn luôn hiển lộ vẻ tuấn tú tao nhã.
“Bẩm gia, đồ ăn hôm nay không khác hôm qua là mấy, chỉ có thêm hai món đậu phụ tam ti[1] và ức ngỗng nấu sen.” A Tấn kính cẩn trả lời.
“Vậy chờ một chút đi.” Doãn Lễ cầm lấy ly trà thổi đi hơi nước vốn đã nguội từ lâu.
“Gia, rốt cuộc ngài…” Đang chờ gì vậy? A Tấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suong-khoi-giai-nhan/483510/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.