Việc có thể tiếp tục hầu hạ cách cách, đối với Tiểu Thúy mà nói, là điều hạnh phúc nhất. "Cách cách, người nghe thấy không, nhất định là kiệu hoa đã đến. Người hãy mau trùm khăn vào đi."
Không ngờ rằng cũng có ngày nàng phải rời bỏ ngôi nhà thân yêu sau mười sáu năm gắn bó, vừa không nỡ, lại vừa lưu luyến. "A mã, ngạch nương, hai người hãy bảo trọng, con gái phải đi rồi." Một lần nữa, nàng ngoái lại nhìn cảnh vật thân thuộc, sau này nơi đây sẽ không còn là nhà của nàng nữa, mà trở thành nhà mẹ đẻ của nàng.
Đoàn đón dâu vô cùng náo nhiệt, họ diễn tấu sáo và trống dọc theo đường đi.
Hai bên đường cũng rất đông người đến chung vui, nhưng chính yếu vẫn là đến xem tuấn mạo của Vĩnh Lạc Vương gia.
"Mau nhìn kìa, người cưỡi ngựa đang đi đến từ bên kia chính là Vĩnh Lạc Vương gia."
"Quả đúng là so với nữ nhân còn tuấn mỹ hơn nha."
"Phải phải, thật đáng tiếc. Đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu."
Người trên đường tiếp tục nói cười bêu xấu, còn các cô nương thấy vương gia tuyệt mỹ thì mặt liền đỏ bừng.
Hách Liên Vũ cưỡi ngựa đi phía trước, trên mặt anh không có lấy một nụ cười. Cũng khó trách, làm sao mà vui vẻ được khi phải cưới một vương phi xấu xí về nhà.
Trong kiệu hoa đỏ thắm, Tần Minh Nguyệt không nghe thấy chuyện bên ngoài, nàng lấy ra một quyển sách từ trong tay áo rồi chăm chú xem.
"Cách cách, đã đến nơi rồi." Tiểu Thúy khẽ gọi Tần Minh Nguyệt.
Cất quyển sách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suu-nu-cung-khuynh-thanh/223366/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.