“Lão nô tội đáng chết vạn lần! Tội đáng chết vạn lần! Tự biết tội không thể tha thứ…”
Khương Dụ quỳ trên mặt đất, mạnh dập đầu, quan mạo rụng bên cạnh, cái trán đã sưng lên một mảnh.
Ngự y nơm nớp lo sợ băng bó vết thương cho Tiết Quân Lương, thấy Tiết vương hơi hơi phất tay, lập tức lui ra ngoài.
Ngự y bọn họ không thoải mái hơn trọng thần triều đình bao nhiêu, tự hiểu được cái gì nên nghe không nên nghe, tuy không nghe gì là tốt nhất, nhưng có những thứ vẫn tiến vào lỗ tai, bệ hạ cho lui ra ngoài, liền vội vã chạy đi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Tiết Quân Lương sờ sờ cánh tay, nghiêng người dựa vào tháp, trên mặt y có chút vết thương nhỏ, nhưng không tổn hại uy nghi, thời điểm không nói lời nào, biểu tình tự tiếu phi tiếu, khiến người ta đoán không ra, cũng không dám suy xét.
Khương Dụ không nghe Tiết vương lên tiếng, chỉ có thể liên tiếp dập đầu.
Lúc này Tiết Quân Lương mới không nhanh không chậm nói: “Được rồi, đứng lên đi.”
“Tạ… Tạ bệ hạ khai ân.”
“Khương Dụ a, ” Tiết Quân Lương nói: “Cô coi như là ngươi xem lớn lên, luận bối phận, ngươi từng đi theo tiên hoàng, là trưởng bối … Lần này làm việc, sao lại không ổn như vậy.”
“Lão nô…”
Hai chân Khương Dụ run lên, lại quỳ gối, dập đầu xuống đất, nói: “Lão nô tử tội.”
Tiết Quân Lương liếc ông một chút, lập tức nói: “Ngươi theo cô thời gian dài như vậy, xem như lao tâm lao lực, tuy lần này làm việc bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suu-nuong-nuong/184650/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.