Mặt trời khuất núi phía tây.
Binh lính thủ thành đang muốn đóng cổng, bỗng thấy một chuỗi cát vàng từ xa tới gần, lập tức nghiêm mặt, đề phòng, nắm chặt □□ trong tay nhắm chuẩn vào người đến.
Đợi cát vàng tan đi, một người mặc áo gấm cưỡi con ngựa cao to một cách ngạo nghễ, chậm rãi đến gần.
Đến khi khoảng cách chỉ còn một chút, lấy một vật từ trong người ra, thúc giục:
“Còn không nhanh đi mở cổng thành.”
Vật kia bay trong khoảng không tạo ra một độ cong đẹp mắt, cuối cùng rơi xuống trước mặt binh lính.
Hắn ta không hiểu ra sao, nhặt lên nhìn, lập tức vẻ mặt hoảng hốt.
Vừa chạy về phía sau vừa khua cánh tay: “Mở cổng thành, mau mở cổng thành!”
Một tiếng kẽo kẹt thật dài, giống một tiếng hót bi thương.
Cánh cổng lớn cổ xưa nặng nề mở cả hai bên trái phải, lộ ra mềm mại bên trong.
Áo gấm phóng ngựa sang một bên, làm một động tác mời cung kính.
Một chiếc xe ngựa dần tiến lên, đi sau xe ngựa là một thiếu niên mặt trầm như nước, lúc đi qua tường thành thì ngẩng đầu nhìn biển tên bằng lối viết rườm rà kia.
Quận Trác
Liên tục trên đường, cuối cùng đã đến đây kịp trước khi trời tối.
Xe ngựa an toàn, không gì trở ngại.
Khi cùng đi qua dưới hầm cổng thành, bóng lưng của thiếu niên cũng mềm hơn.
Phía sau, áo gấm siết dây cương, con ngựa nghe lời cũng lọc cọc lọc cọc tiến lên trước theo đường đi của bọn họ.
Lúc ngang qua binh lính kia, hắn dừng ngựa, giơ bàn tay ra.
Binh lính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/suyt-phu-nhan-den-roi/1025974/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.