Long Siêu Quần nghe thấy ý của Trần Xương Bình, vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt. Đáp ứng, như vậy sẽ mất mặt, không đáp ứng thì mối thù này sẽ thành lập. Đắc tội một Trần gia thì tối đã không thể ngủ yên, còn một Trương gia nữa thì có cho người ta sống hay không? Long gia cũng có chỗ dựa. Nhưng chỗ dựa đó tuyệt đối không vì một Long gia mà đắc tội hai gia tộc khổng lồ đó:
- Tôi đi gặp Dương Phàm.
Long Siêu Quần nói xong liền đi vào trong phòng, vừa vào cửa liền gật đầu nói một câu với Dương Phàm:
- Dương Phàm, điều kiện có thể sửa lại một chút hay không, đổi thành một mình Văn Khôi.
Dương Phàm trầm ngâm một chút nhìn Long Siêu Quần, nhìn đến độ Long Siêu Quần đổ mồ hôi. Nhìn như vậy ba phút, Dương Phàm mới từ từ nói:
- Anh cảm thấy có thích hợp không? Không có anh làm chỗ dựa, thằng ranh con Văn Khôi kia ra ngoài bị người đánh chết trên đường lúc nào cũng khó biết.
Câu nói này đầy ý uy hiếp, không đáp ứng cũng không sao nhưng hậu quả mày có thể chịu được hay không thì cứ suy nghĩ. Một người đang rất bình tĩnh, ngồi im không động đậy mà trong câu nói lại có sát khí nặng nề như vậy, đây là lần đầu tiên Long Siêu Quần nhìn thấy. Càng ngạc nhiên đó là mặt mũi của Trần Xương Bình chẳng có tác dụng gì. Dương Phàm không ngờ vì chuyện nhỏ này mà trở mặt thành thù.
- Anh làm như vậy thì tôi sau này làm gì còn mặt mũi?
Long
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sy-do-phong-luu/140874/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.