Mồng một tháng Bảy, Vương ma ma bảo tối nay Vương gia chưa về thì ta không được ngủ trước...
Mà có phải chúng ta ngủ chung đâu chớ!
Ta, Hứa Thanh Uyển, chính là người biết co biết duỗi, ủa lộn, không phải, ý ta là ta đây giỏi khúm núm ấy chứ.
Ta nặn ra nụ cười giả lả với Vương ma ma, dạ, bổn cung biết rồi ạ. Thế là nhiệm vụ mới của ta chính là cứ chờ người hầu chạy vào báo Vương gia về phủ thì phải ba chân bốn cẳng phóng từ Thanh Huy Đường một mạch ra cổng, rồi từ cổng lại dìu Vương gia về tận chỗ ở của hắn là Thính Nguyệt Cư, xong xuôi lại lóc cóc đi bộ qua cái hành lang dài dằng dặc, trở về Thanh Huy Đường của ta.
Ta thở hồng hộc chạy đến cổng phủ, Lan Nhi với Chỉ Nhi lẽo đẽo theo sau. Đến nơi nhìn ra, Vương gia đang đi vào kìa. Ta vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra, chân đi không cẩn thận, vấp phải cái gì đó, cả người bay thẳng lên. Ta còn đang nghĩ không biết mặt mình chạm đất trước hay đầu gối chạm đất trước đây, thì liền... bất thình lình ngã nhào vào lòng Vương gia, cũng không hẳn là vào lòng, tư thế đúng hơn là hai tay ta túm chặt lấy cánh tay Vương gia, trông cứ như là ta chủ động ôm ấp Vương gia vậy.
Ôi trời đất ơi, xấu hổ c.h.ế.t mất thôi! Ta vội vàng buông tay ra, mà vừa nãy cả thân người dồn hết lên người Vương gia, nhất thời không đứng vững được... Vương gia lại... nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy ta...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-ep-cuoi-ke-thu-cua-cha/1344488/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.