Màn đêm buông xuống và ngoài trời yên tĩnh, Mặc Diễm ngồi trong sân nhà giải trừ phong ấn rồi quan sát hoa văn khế ước màu đen này. Trước kia, anh cảm thấy khó coi vì cứ tưởng ông trời an bài cho một đứa thiểu năng, nhưng sau khi biết rằng bên kia là nhóc con ngu ngốc đó thì anh cảm thấy nó khá đẹp mắt đấy chứ. Ôi, hoa văn kỳ diệu này, anh càng xem càng thấy ngầu.
Anh thử dùng linh lực để thúc giục khế ước, thử xem có thể dò xét vị trí hiện giờ của Linh Duyệt hay không. Mặc Diễm đoán linh lực của Linh Duyệt hơi yếu nên chắc chắn cậu không thể nào làm như thế được. Ban đầu, đối phương chạy đến tìm người nhưng không nhận ra anh nên chắc chắn cậu chỉ tìm theo bản năng của khế ước, nó chỉ hướng nào cậu lập tức chạy ngay đến hướng nấy.
Bấy giờ, Linh Duyệt đang trên đường về nhà. Khế ước trên tay cậu ngày càng nóng lên khiến Linh Duyệt trợn to hai mắt và ngạc nhiên vì tình huống đột nhiên phát sinh. Trong lòng cậu mừng như điên vì vất vả lắm mới có tin tức, lần này cậu nhất định sẽ tìm được cô ấy!
"Anh Vương, mau tấp xe vào lề đường!" Linh Duyệt gấp gáp rung ghế ngồi vang lên tiếng cót két, "Em muốn xuống xe!" puddingvixoai.wordpress.com
Vương Sao vội vàng tấp xe vào lề đường, "Sao thế? Cậu thấy cái gì à?"
"Anh đừng quan tâm, em tự về nhà được rồi!" Linh Duyệt vừa nói vừa mở cửa xe, chạy bằng vận tốc cực kỳ nhanh.
"Ê!" Vương Sao trố mắt nhìn Linh Duyệt chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-lua-hon/2362896/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.