Áo Đề Tu mang đến rất nhiều quần áo và giày dép, tất cả đều là những thứ mà tiểu sủng vật trước đây của hắn mặc.
Trước kia, hắn từng nuôi một con mãnh hổ rực rỡ, tất nhiên ở trước mặt long tộc, con hổ cũng chỉ là một con mèo lớn mà thôi.
Hơn nữa, tuổi thọ của một con hổ quá ngắn đối với long tộc, thời gian mà tụi nó sống không quá lâu, con hổ kia đã chết vì tuổi già.
Áo Đề Tu đặt làm rất nhiều quần áo cho lão hổ, dây chuyền, thâm chí là mũ hay giày đều đủ cả; Cùng với một số chiếc nơ xinh xắn với nhiều màu sắc khác nhau được buộc vào đuôi hổ.
Hắn lục lọi một số quần áo mà lão hổ chưa từng mặc đến, chuẩn bị cho nhân loại mặc thử.
Tứ chi của lão hổ tráng kiện, thân hình to lớn, quần áo đặt may cho nó nhân loại không thể mặc được, nhưng mà có một số quần áo thông dụng, chẳng hạn như yếm, áo choàng dễ thương, mũ hoặc một ít váy nhỏ linh tinh,...có thể cho tiểu khả ái thử một lần.
Áo Đề Tu nhanh chóng đi tới, hắn đầu tiên cho Giang Tự Bạch một miếng thịt khô: "Đây là món ăn vặt ta thích nhất, ta ăn được thì nhân loại các ngươi cũng ăn được."
Trên thực tế, chế độ ăn của nhân loại không khác so với long tộc, chỉ khác chính là nhân loại ăn tạp, cái gì cũng ăn được, nhưng long tộc lại có xu hướng ăn thịt hơn, và có nhu cầu rất thấp về rau củ quả.
Giang Tự Bạch ngồi trên bờ nhìn miếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-bi-nhom-ac-long-chan-nuoi/1970956/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.