- Chu Văn, ngươi chính là thằng ngốc, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, ngu như lợn. . .
Thời điểm Trương Ngọc Trí mắng chửi, trên mặt lại tràn đầy vẻ sùng bái.
Nhưng nàng một bên nói một bên gõ trống, Chu Văn không nghe thấy nàng đang nói cái gì, trong lòng cũng có chút buồn bực.
Mãi đến khi Trương Ngọc Trí không tiếp tục gõ trống, Chu Văn rốt cục nghe nửa câu.
- Ta thật thật sùng bái ngươi…
Thanh âm Trương Ngọc Trí cuối cùng truyền vào tai Chu Văn.
- Ta cũng không tốt như vậy!
Chu Văn có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc, không ngờ Trương Ngọc Trí nói lâu như vậy, vậy mà đều khen hắn!
Chu Văn cảm thấy, có lẽ Trương Ngọc Trí không muốn khen hắn trực tiếp, cho nên mới dùng phương pháp uyển chuyển như vậy.
- Ta thật sùng bái ngươi…. Ngươi là thằng ngốc…
Trương Ngọc Trí lại tiếp tục gõ lên giá đỡ trống.
Chu Văn thấy Trương Ngọc Trí một bên gõ trống một bên nói chuyện, biểu lộ tựa hồ hết sức hồn nhiên rất có thiện ý, nhưng Chu Văn luôn cảm giác có chỗ sai sai.
- Không được, ta phải nghĩ biện pháp nghe được nàng đang nói cái gì.
Trương Ngọc Trí một mực nói chuyện với Chu Văn, Chu Văn không nghe được cái gì, cái này khiến hắn rất phiền muộn.
Hắn không phải muốn nói chuyện với Trương Ngọc Trí, chẳng qua cảm giác không thích hợp, Trương Ngọc Trí gõ bộ trống kia, rõ ràng đang quấy rối thính lực của hắn.
Nhưng ban đầu rất khó nắm bắt được thanh âm của Trương Ngọc Trí, sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/660155/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.