Toàn bộ Quy Hải thành đều sa vào trong bóng tối, tất cả mọi người giống như biến thành người mù, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức bị nhân lên nhiều lần.
Coi như Sử thi cường giả có năng lực Mục hệ, trong bóng tối này cũng không nhìn thấy gì, ngoại trừ hắc ám chỉ có hắc ám, phảng phất đây là hắc ám vĩnh hằng.
Người bình thường quen sử dụng dụng con mắt, bỗng nhiên mất đi thị lực, nay đã hết sức bối rối, lại nghĩ tới bốn phía có vô số quái vật tồn tại, nhưng lại không nhìn thấy chúng nó, không biết chúng nó đang làm gì, có phải đang nhào đến nuốt bọn hắn hay không? Có phải cái miệng đầy máu của bọn chúng đã cắn đến cổ bọn hắn không?
Nỗi sợ hãi của nhân loại, sức đại bộ phận đều tới từ trí tưởng tượng của nhân loại, mà loại hoàn cảnh hắc ám này, là điều kiện dễ dàng nhất để người ta bùng phát nỗi sợ hãi.
Chu Văn không thích tưởng tượng, cho nên hắn sử dụng Đế Thính đồng thời còn sử dụng Mệnh hồn Ngục Vương Tôn, để bát giác của bản thân trở nên nhạy cảm hơn.
Nhưng . . . Vô dụng. . . Vô luận năng lực Đế Thính, hay bát giác do Ngục Vương Tôn tăng lên, đều không giúp hắn phát hiện tung tích Dạ Đế, tựa như Dạ Đế hòa tan trong bóng đêm này.
- Ngươi. . . Trải nghiệm qua Khủng Cụ lực lượng chân chính chưa?
Thanh âm Dạ Đế vang bên tai Chu Văn.
Nhưng Chu Văn lại không thấy người Dạ Đế đâu, mà bóng đêm kia phảng phất biến thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/660663/chuong-985.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.