- Ngươi trộm cái gì?
Chu Văn hỏi.
Lưu Vân há to miệng, lại đột nhiên nhắm lại, hiện tại hắn đang hối hận, vừa rồi không nên tham mấy bình rượu và thức ăn, sau khi trở về, nên trực tiếp rời khỏi tiểu trấn.
Lưu Vân vốn tưởng Chu Văn không thể nhanh trở về như vậy, khẳng định sẽ bị Sơn Thần quấn lâu, ai biết Chu Văn lại nhanh về như vậy, hơn nữa còn thời gian bố trí nhiều bẫy rập hại hắn như vậy, sớm biết có chuyện này, đánh chết hắn cũng không làm nhiều chuyện như vậy.
- Cũng không trộm thứ gì đáng tiền, đều là một chút đồ chơi nhỏ.
Lời Lưu Vân xoay chuyển nói:
- Tiểu sư đệ, bảo bối ngươi đã cầm, ta cũng nên đi, có thể thu lại bẫy rập kia lại được không?
Chủ yếu Lưu Vân chưa từng gặp qua Nguyên Khí kỹ Định thời gian bạo phá, trước kia hắn đã từng gặp qua Sinh Mệnh bạo phá, cũng có thể tìm được dấu vết Sinh Mệnh bạo phá, nhưng kỹ năng Định thời gian bạo phá của Bạo Phá ma nhân lại không dễ tìm sơ hở như vậy, mà nó không cần sinh mệnh là mồi dẫn, nên khiến Lưu Vân như ngựa mấy vó, cắm chốt không dám đi.
- Cũng được, chỉ cần ngươi ký tên vào đây, có thể đi.
Chu Văn cầm một tờ giấy và một chiếc bút đặt trước mặt Lưu Vân.
- Tiểu sự đệ, ngươi làm cái gì vậy?
Lưu Vân là người trải qua sóng to gió lớn, biết sự tình khẳng định không đơn giản ký tên cái là xong.
- Ký tên xong, có thể đi.
Chu Văn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/661426/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.