- Ta thấy sống như vậy khá tốt, tại sao không thể?
Chu Văn vốn không phải loại người ham địa vị, mục tiêu hiện tại của hắn, kỳ thật chỉ có cứu được Lão hiệu trưởng, sau đó tìm một địa phương an ổn sinh hoạt, đem thực lực bản thân dần dần tăng lên.
Hắn tính toán, nếu Dị thứ nguyên lĩnh vực hoàn toàn mất hết hiệu lực, hắn vẫn có đủ thực lực để bảo hộ bạn bè và người thân của mình.
-Ngươi hẳn biết hiện tại Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm ngày càng nhiều, lần trước tại Tịch Dương học viện xuất hiện Dị thứ nguyên sinh vật phá cấm, đã đem thư viện sụp đổ, còn Thiên Trí Chu lần trước, chút nữa làm hỏng thành Lạc Dương, về sau thế giới này càng ngày không yên ổn, ngươi có thể tìm được việc gì mà an ổn sinh hoạt được?
Lý Huyền hỏi.
Chu Văn ngẫm lại cũng đúng, nếu toàn bộ thế giới biến thành công viên giải trí quái vật, nào còn nơi nào an nhàn công tác nữa.
-Vậy sau khi tốt nghiệp, ngươi muốn làm gì?
Chu Văn hỏi Lý Huyền.
-Ta định kiến tọa một cái thành, triệu tập nhiều cường giả nhân loại, tọa ra một lâu đài không thể phá hoại, trong thành đều có bạn bè, người thân của ta, ta có thể bảo hộ họ an toàn.
Lý Huyền nói.
-Ý định của ngươi, còn không giống ý định đại đồng tiểu dị như ta sao?
Chu Văn cười nói.
-Đâu giống, ta chủ động xuất kích, còn ngươi bị động đánh.
Lý Huyền phiết phiết, rất khinh thường nói.
-Tốt, chúng ta ước định vậy đi, sau khi kiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/661556/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.