Coi như muốn nhầm, phải có cơ hội nhầm mới được, trứng Thần thoại Phối sủng quá hiếm có, người thực sự có trứng Thần thoại Phối sủng có thể đem nó đặt nhầm với trứng Phối sủng khác, đặt chung một chỗ sao?
Nếu là Chu Văn, hắn sẽ không bao giờ làm vậy.
-Mặc kệ tính sai như thế nào, đồ tốt đã gần tới miệng, không được lãng phí.
Chu Văn chỉ viên đánh dấu trứng Phối sủng Ngưu Đầu Quái nói với Lý Huyền:
-Ta muốn cái này.
-Ngưu Đầu Quái? Ta nói lão Chu, ngươi có khẩu vị hơi nặng đấy! Nhiều trứng Phối sủng như vậy ngươi không muốn, hết lần này đến lần khác chọn đồ vật xấu xí, coi như muốn tiết kiệm tiền cho ta, cũng không cần ngươi phải làm như vậy? Như vậy đi, ta làm chủ, ban đêm cho ngươi đấu giá Nữ yểm ma, cam đoan ngươi không hối hận.
Lý Huyền nhìn một chút trên danh thiếp nói.
-Không, ta muốn cái này, ngươi không đấu giá, ban đêm chính ta đấu giá.
Chu Văn nói.
-Ngươi thật là, thật đúng không hiểu nổi ngươi, nhiều Phối sủng đẹp như vậy không muốn, nhất định phải chọn Phối sủng xấu xí như vậy, được rồi được rồi, ngươi thích là được.
Lý Huyền có chút bất đắc dĩ nói, ngược lại Chu Văn vẫn dị như thế, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
-Chu Văn, Lý Huyền chào buổi sáng.
Vương Lộc đi tới bên cạnh, đến trước mặt hai người.
-Vương Lộc, ngươi nói tiểu tử Chu Văn có đáng trách hay không, nhiều Phối sủng xinh đẹp như vậy không muốn, lại tuyển cái đầu Phối sủng xấu xí Ngưu Đầu Quái.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/661739/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.