Đồ vét, sơ mi, áo trắng, là loại trang phục chính thức, người bình thường mặc vào trên thân, sẽ cho người ta cảm giác có chút nghiêm trang, nhưng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này mặc đồ này, tựa hồ rất tự nhiên thoải mái, tựa như y phục này là dành cho hắn, toát ra mị lực đặc biệt.
Chu Văn đánh giá hắn, nam nhân hai mươi tuổi, anh tuấn để người ta đố kỵ, mọi cử động tràn đầy mị lực, đủ để cho bất kỳ nữ nhân nào vì nó tâm động.
-Chu Văn, bằng hữu Lý Huyền.
Chu Văn duỗi tay một thoáng, chỉ nói đơn giản một câu, gọn gàng dứt khoát, nói cho Lý Tu Bạch, hắn và Lý Huyền đứng trên một chiến tuyến, chắc chắn không thể làm bằng hữu của Lý Tu Bạch.
Lý Tu Bạch không thèm để ý, khẽ cười nói:
-Bằng hữu tam đệ, tự nhiên cũng là bằng hữu của ta, về sau có cơ hội, thân cận hơn một chút, ngươi sẽ từ từ hiểu ta, không cần phải gấp gáp kết luận. Ta có bằng hữu ở bên kia, các ngươi trò chuyện tiếp đi.
Nhìn Lý Tu Bạch rời đi, Lý Huyền bĩu môi nói:
-Kẻ này, trước mặt người khác, mãi mãi giữ kiểu bộ người có văn hóa, nhưng sau lưng người khác bất chấp sử dụng thủ đoạn để đạt được mục đích.
Chu Văn nhìn Lý Tu Bạch liếc mắt, cảm thấy nhị ca Lý Huyền có chút đáng sợ, hắn trăm phương ngàn kế muốn đưa Lý Huyền vào chỗ chết, nhưng trước mặt người khác, có thể biểu hiện bộ dáng hảo ca ca, mà không có một điểm cảm xúc biến hóa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-an-tinh-choi-game/661741/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.