Trước mắt ta là hắn, mặc bộ hỷ phục đỏ rực, dù đã tẩy đi lớp hóa trang, nhưng khuôn mặt hắn vẫn hiện lên rõ ràng, rực rỡ hơn bao giờ hết.
Hỷ phục làm nổi bật bờ vai rộng và chiếc eo thon của hắn, khiến ta nhớ đến dáng vẻ yêu kiều của hắn khi giả làm hoa đán trên chiếc thuyền hoa hôm nào.
Tạ Vô Dạng cong môi, nở nụ cười ngây thơ như đứa trẻ vừa được kẹo:
"A Chúc đã là nương tử của ta rồi."
Hắn cởi bỏ trang sức, lười biếng nằm xuống phía sau, nhìn thấy ta vẫn ngồi ngay ngắn, nghiêm trang.
Hắn đưa tay vòng qua eo ta, kéo ta nằm xuống cạnh hắn.
Nhìn lên chiếc màn đỏ phía trên, ta không dám lơ là, liền hỏi hắn:
"Ngày mai, vào giờ nào ta phải dâng trà cho mẹ chồng?"
Vừa nói xong, quản gia nhà họ Tạ, Nghiêm thẩm đã tới, truyền lời từ bên ngoài:
"Lão gia và phu nhân đã nói, cưới vào nhà đã là ủy khuất cho nương tử rồi, không cần dâng trà, không cần vấn an, bạc ở trong kho, có việc gì thì cứ tự giải quyết, không ai được làm phiền."
Ta không tin nổi, liền kéo tay áo của Tạ Vô Dạng:
"Việc đối đãi khách, dâng trà, bưng nước, ta có thể làm rất tốt."
"Những chuyện đó không cần nàng bận tâm, nàng chỉ cần cùng ta ăn uống vui chơi là được."
Điều đó thật khó tin.
Từ nhỏ, mẫu thân ta đã dạy rằng, đời người con gái khi xuất giá là đoạn tuyệt với những ngày tháng an nhàn vô ưu.
Khi đã nương tựa vào nhà người ta, nếu còn giữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-chi-muon-hon-nuong-tu-thoi/407506/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.