Đợi đến khi Hề Điền có thể đi lại bình thường thì mẹ chồng cậu cũng từ nước ngoài trở về.
Bà so ra còn cao hơn chồng mình một chút, tính cách cũng rất phóng khoáng, tuy rằng đã năm mươi nhưng thân thể vô cùng khỏe mạnh. Bà quanh năm du lịch ở các nơi trên thế giới, kiến thức rộng rãi, đối với việc có chàng dâu còn chấp nhận nhanh hơn lão chồng nhà mình nhiều.
Trở về một cái, bà lập tức bám theo con trai dạy dỗ nửa ngày, chuyện lớn như vậy mà dám giấu bà quá lâu, để cho bà thua lão già đáng chết kia một chút. Chung lão gia ở ngay bên cạnh cầm bình sữa ôm cháu gái, đắc ý không chịu được, cúi đầu nói với Tiểu Hề Vọng: "Tiểu Vọng ơi, nhớ rõ nha, đây là bà già hung ác đó, ông cháu mình tuyệt đối không thèm để ý đến bà ấy nhé!"
Bà quay đầu sang, trừng mắt dựng thẳng lông mày. Hai vợ chồng già hơn nửa năm không gặp, vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm rùm beng.
Hề Điền đứng một bên, cũng không biết làm thế nào, khuyên người này không phải, kéo người kia cũng không xong, chẳng biết làm sao. Chung Hạo nhìn mãi thành quen, ôm con gái khỏi ma trảo của bọn họ, quàng vai Hề Điền: "Chúng mình đi dạo đi."
Quá trình khôi phục thân thể của Hề Điền không nhanh không chậm, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ nhớ không rõ việc này việc kia, cũng thường xuyên nhìn Chung Hạo ngẩn người. Cũng may qua một thời gian, phần lớn đều được cải thiện, không để lại quá nhiều di chứng.
Chung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-cho-nguoi-xem-mot-bao-boi/425431/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.