Không phải đã nghĩ kỹ rồi rằng sẽ không bao giờ hạ mình thỉnh cầu nàng nữa hay sao?
Nhưng vừa nghe thấy hoàng thượng định thực hiện giao ước với Bạch Lưu Phong, đem tiểu hồ ly gả cho thái tử, hắn không thể không để tâm, cảm giác đố kỵ cứ chiếm lấy tâm tư hắn.
Cho dù trong lòng hắn kháng cự bao nhiêu lần, nhắc nhở bản thân mình bao nhiêu lần, nhưng mà hắn… vẫn sống chết muốn quan tâm nàng!
Cảm giác này… giống như số mệnh đã an bài, sâu tận xương tủy, khắc vào tâm hồn, tràn khắp mọi ngóc ngách trong thân thể, như muốn hét lên rằng nữ nhân này thuộc về hắn!
Có lẽ hắn vẫn như vậy, mãi mãi vẫn như vậy, yêu thương nàng từ lâu lắm rồi…
Đúng là…
Lê Mặc Ảnh vốn từ thuyết phục mình, hắn đến tham dự yến tiệc chỉ vì nể mặt phụ hoàng đã lâu không gặp.
Nhưng chỉ cần nghe thấy tiểu nha đầu kia vào cung, hai chân hắn như có ý thức, tự động bước đến vườn đào chỉ muốn được nhìn nàng một chút thôi!
Nhìn thấy nàng rồi, hắn lại hối hận, rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?
Tiểu nha đầu này, sắc mặt hồng hào, môi đỏ da trắng, xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều lần, lại làm hắn càng thêm động lòng!
Đã thế khí sắc của nàng tốt như vậy, vừa nhìn là biết ăn ngủ đầy đủ, tâm tình vui vẻ, mấy ngày qua không biết có chuyện gì vui!
Hóa ra, ngày ngày ủ rũ chỉ có mình hắn!
Nghĩ đến đây hắn chỉ hận không thể đem tiểu hồ ly này ra đánh nhẹ vào mông hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/86901/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.