Thời điểm Cố Nguyên Bạch hôn mê, đã thấy một giấc mộng.
Giấc mộng kia thật sự rất chân thật, trong lúc hoảng hốt, Cố Nguyên Bạch cảm thấy như mình đã trở về hiện tại vậy.
Y ngồi trên trực thăng, tiếng gió lớn như gào thét bên tai.
Sợi tóc tung bay theo gió, gió trên cao xen lẫn với ánh sáng chói mắt, lạnh lẽo như tuyết như băng.
Cố Nguyên Bạch chỉ nhìn một cái, đã nhận ra đây là lúc trước khi nhảy dù.
Chính vào lần nhảy dù này, thời điểm khi y xuyên qua tầng mây, tỉnh dậy đã thấy bản thân ở trong thân thể tiểu hoàng đế rồi.
Người điều khiến quay đầu lại, gân cổ lên hét to: "Chuẩn bị nhé."
Gió lớn ập vào mặt, cùng khuôn mặt rung rung của người điều khiển khi gân cổ lên nói, mỗi một chi tiết đều chân thật đến mức không giống như là một giấc mơ.
Nếu không phải là mơ, vậy y đã trở lại rồi sao?
Cố Nguyên Bạch nâng tay lên chạm vào cơn gió vô hình, găng tay da màu đen ôm gọn lấy bàn tay, năm ngón tay từ trong găng tay lộ ra, thon dài có lực, khớp xương rõ ràng.
Trắng, nhưng trắng rất khỏe mạnh.
Y cuộn tròn ngón tay lại, đây là một bàn tay hoàn toàn không giống tiểu hoàng đế.
Nhảy nữa không?
Cố Nguyên Bạch cúi đầu sửa sang lại trang bị trên người, y là tay già đời, nhảy dù không cần người theo.
Y di chuyển đến chỗ cửa khoang, theo trí nhớ nói "OK" một cái, sau đó bước lên phía trước một bước thả người nhảy ra ngoài.
Toàn bộ thế giới đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/1392678/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.