(Tiếp tục là sì poi nè)
Tiết Viễn văn hóa đầy mình hai ngày nay trên đường cứ hắt hơi liên tục.
Đã khá trễ, thế nhưng bầu trời bắc bộ còn có chút ánh chiều tà, sau khi mọi người ăn cơm chiều xong, dưới ánh chiều tà lại bắt đầu tiến về phía trước.
Tiết Viễn nhéo nhéo mũi, phó tướng quan tâm hỏi: "Đại nhân, không sao chứ?"
Tiết Viễn lắc đầu, mặt không chút biểu cảm mà tiếp tục dẫn binh về phía trước.
Phó tướng nhìn bộ dáng lạnh như băng này của hắn, nghiêng đầu nhìn nạn dân hai bên đường đang nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm thở dài.
Sau khi đội quân tiến vào khi vực thiên tai, thường thường có thể nhìn thấy rất nhiều nạn dân.
Những nạn dân này đói đến gầy trơ cả xương, ánh mắt bọn họ nhìn đội quân đầy yếu ớt và hoảng sợ, nhưng ngược lại đến khi nhìn thấy lương thảo, ánh mắt này lại biến thành lửa nóng đầy tham lam.
Những lương thảo này, thật sự là chống chất như núi.
Quân đội vận chuyển lương thảo mạnh mẽ cường tráng, còn nạn dân hai bên đường lại đáng thương hề hề, thậm chí bên trong còn có đứa nhỏ và lão nhân sắp đói chết.
Binh lính được Thánh Thượng nuôi đến ăn no mặc tốt, rất nhiều người là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh thê thảm thế này, bọn họ không đành lòng, lần đầu tiên nhìn thấy nạn dân liền muốn đưa đồ ăn của mình cho bọn họ, nhưng sau khi Tiết Viễn nhìn thấy những nạn dân này lại hạ mệnh lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào chia lương thảo của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-dua-vao-my-nhan-de-on-dinh-thien-ha/1392763/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.