15.
Nhưng mọi chuyện không như mong muốn.
Ta cố gắng né tránh bọn họ.
Chuyện Vệ Tuân muốn cưới Tạ Nhân, oanh oanh liệt liệt, cả kinh thành không ai là không biết.
Thậm chí, ngay cả người hầu trong phủ thừa tướng cũng đang chê cười ta.
Ta không thèm quan tâm.
Của hồi môn của Tạ Nhân cần đến mấy trăm người nâng, gấp hai lần của ta năm đó khi gả chồng.
Nàng ta thường xuyên “vô tình” khoe khoang trước mặt ta.
Ta không thèm quan tâm.
Thậm chí, ta dọn đi khỏi nơi ở trước đó, đặc biệt chọn một nơi hẻo lánh để ở.
Chỉ muốn yên tĩnh bên cạnh Tiểu Cửu.
Chuyện xảy ra vào đêm trước ngày thành hôn của Vệ Tuân và Tạ Nhân.
Ngày hôm đó, ta vẫn như mọi ngày, cùng Tiểu Cửu chơi suốt một buổi chiều trong sân.
Buổi tối, ta thu xếp một ít bạc mà ngày mai cần mang đi.
Sau đó, ta ôm Tiểu Cửu chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, ta còn mơ một giấc mơ.
Mơ thấy ta dẫn theo Tiểu Cửu rời khỏi phủ thừa tướng.
Ta không chết, nó đột nhiên còn biết nói tiếng người.
Chúng ta nói nói cười cười suốt cả đoạn đường, cực kỳ vui vẻ.
Nhưng cảnh cuối cùng trong giấc mơ, ta bỗng dưng nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.