Ta giơ thanh kiếm gãy trong tay lên chĩa vào Giang Ly thần sắc kinh hãi đứng ở phía sau, mỉm cười cà lơ phất phơ nói: “Đúng là muốn tìm chết, ta cùng sư đệ sư muội ngàn dặm chạy đến Kiếm Tông, chính là muốn để Giang Ly tìm chết.”
Mặc dù kiếm Hàm Sương đã gãy nhưng kiếm khí vẫn còn.
Bị kiếm khí Hàm Sương khoá chặt, cả người Giang Ly run rẩy, sắc mặt tái nhợt giống như tuyết, gần như không thể cầm vững kiếm Hồi Tuyết trong tay.
Ta cười nhạo một tiếng: "Thân là Kiêm chủ Hồi kiếm Hồi Tuyết, ngay cả thanh kiếm Hàm Sương gãy của ta cũng không ngăn cản nổi, để thanh kiếm Hồi Tuyết trong tay ngươi thật đúng là minh châu phủ bụi.”
Giang Ly vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, hai tay cầm lấy kiếm Hồi Tuyết, giơ ra trước mặt.
Chỉ là thần kiếm nhận chủ không có nghĩa là ngay lập tức tâm ý tương thông với nó.
Chưa trải qua thời gian dài luyện tập, đã vọng tưởng chế ngự được thần kiếm sẽ chỉ rơi vào tình cảnh mâu thuẫn với kiếm hồn.
Quả nhiên, kiếm Hồi Tuyết cực kỳ không phối hợp trong tay Giang Ly, khiến nàng ta đỡ trái hở phải suýt chút nữa tự chém mình bị thương.
Ta chờ đúng thời cơ, vung thanh kiếm gãy chém tới, nhưng vào thời điểm quan trọng lại bị kiếm Lưu Phong chặn lại.
Lưỡi kiếm Lưu Phong và lưỡi kiếm Hàm Sương gãy va chạm với nhau, phát ra một nổ chói tai.
Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tránh ra!”
Tạ Trường Canh áo tím đai lưng ngọc, vững vàng đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-lam-kiem-chu-da-nhieu-nam/1964844/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.