Tuy nhiên, cũng không phải là không có cách.
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng.
Một tấc ngắn một tấc hiểm, phải nhìn xem hắn ta có được bao nhiêu lĩnh hội!
Ta đột nhiên thu lực lại, từ bỏ việc chống cự lại thanh kiếm Lưu Phong đang đâm tới, hung hăng ném thanh kiếm còn lại trong tay về phía trái tim của Giang Ly.
Liều mạng mất đi một cánh tay này, hôm nay ta nhất định phải g.i.ế.t chết tên nghiệt đồ khi sư diệt tổ này!
Tạ Trường Canh kinh hãi, thanh kiếm trong tay hắn ta chệch hướng, khiến cánh tay trái của ta đau nhói.
Cùng lúc đó, một thanh kiếm màu xanh nhạt lóe lên trước mặt.
Là Đế Bạch Kiếm của phụ thân.
Vào khắc ngàn cân treo sợi tóc, thanh kiếm Hàm Sương gãy bị kiếm Bạch Để hất văng, hiểm lại càng hiểm sét qua trước mặt Giang Ly, rơi xuống đất cạch một tiếng.
Mặc dù vậy, kiếm khí lạnh như băng của kiếm Hàn Sương vẫn để lại một vết thương vừa dài vừa mỏng trên má trái của nàng ta.
Giang Ly vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong cơn kinh hãi, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Dòng máu đỏ thẫm chảy xuống dọc theo khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, nhuộm đỏ bộ y phục màu tím thêu hoa văn kiếm Hồi Tuyết của Kiếm Tông.
Ta che lấy cánh tay trái máu me đầm đìa, thống khoái cười ha hả: “Cánh tay ta đổi lấy một vết thương nhỏ trên khuôn mặt Kiếm Chủ Hồi Tuyết cũng đáng!”
Vết thương do kiếm Hàm Sương gây ra nổi tiếng là khó lành.
Mặc dù bề ngoài mỏng manh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-lam-kiem-chu-da-nhieu-nam/1964846/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.