Mộ Dung Nham phụt cười một tiếng: “Nha đầu nhà họ Thích, ngươi chắc chắn như vậy là vì tên tiểu tử kia có Khô Mộc Phùng Xuân trong người đúng không?”
Thích Dung không phủ nhận, nàng giữ trong lòng một tia hy vọng, nghĩ rằng lời nói của Phương Hủ Chi về việc trải qua cửa tử mà tái sinh là thật, cũng bởi vì hắn mang Khô Mộc Phùng Xuân trong người.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lẽo của Mộ Dung Nham vang lên, còn lạnh hơn cả gió núi: “Đáng tiếc, hắn chỉ có một nửa Khô Mộc Phùng Xuân trong người thôi, e rằng không thể giúp hắn thoát khỏi cửa tử thêm một lần nữa.”
Thân thể Thích Dung lạnh toát, hồi lâu không thể tỉnh táo lại.
Gió lạnh rít lên từng hồi, khiến khuôn mặt nàng tê cứng, nàng bỗng cảm thấy hơi thở trở nên chậm dần, trái tim lại đập mạnh hơn, nhớ lại lúc chia tay ở Lâm Giang Khẩu, khuôn mặt tái nhợt của Phương Hủ Chi và câu nói “bảo trọng” của hắn.
Phương Hủ Chi đã lừa nàng.
Ở sơn trang Thanh Phụng, rõ ràng nàng đã bị Tiêu Phong Việt đánh vỡ gân cốt, vậy mà chỉ sau nửa tháng điều dưỡng, nàng đã hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn cảm thấy nội lực tràn đầy. Hóa ra, nửa phần còn lại của Khô Mộc Phùng Xuân, hắn đã đưa cho nàng.
Thích Dung lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững, một cảm giác không thể diễn tả dâng trào từ lồ|\|g ngực nàng, trái tim nhói đau dữ dội như có hàng ngàn mũi kim đâm, lan ra ngoài.
Không còn Khô Mộc Phùng Xuân...
Có lẽ... nàng sẽ không bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138531/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.