Nhan Dự lúng túng vô cùng, cười khô khốc vài tiếng: "Vẫn bị cô nhìn ra sao? Đã nhìn ra rồi, tại sao lại ngoan ngoãn nghe lời để huynh ấy đi, ra tay cướp huynh ấy lại, ta tin cô thừa sức làm việc này."
Tên họ Phương tự tin đầy thuyết phục, định dùng nhan sắc mê hoặc, dựa vào ba tấc lưỡi khéo léo lừa gạt tiểu nha đầu, đáng tiếc, tiểu nha đầu không hề mắc bẫy hắn. Bề ngoài tuân theo bố trí của hắn, nhưng thực ra chỉ để xua tan sự nghi ngờ của Phương Hủ Chi.
Hai người, một kẻ tâm cơ sâu xa, một người tinh quái, chẳng thể nói ai lừa ai, cũng không phân rõ ai thiệt thòi, tóm lại, đều là những kẻ nhẫn tâm, rất đỗi hợp nhau.
Nhan Dự buông lời mỉa mai hành động muốn ra tay của Thích Dung, nàng không muốn lãng phí thời gian với y, nói: “Tối qua huynh ấy nói một loạt lời vô nghĩa, chỉ có một câu là có lý, “đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống”.”
Nhan Dự thở dài, thỏa hiệp: “Thích cô nương, Phương huynh không muốn liên lụy cô, Yến Lữ Hiệp quá nhiều biến số. Cô đi rồi, chỉ thêm gánh nặng, nếu xảy ra biến cố, quân Bình Nam và triều đình sẽ chĩa mũi nhọn vào cô trước, bắt cô để ép Phương huynh khuất phục.”
Thích Dung đáp: “Ta biết chứ.”
Đây cũng là lý do tại sao Nhạc Kỳ Sâm muốn bắt nàng. Không chỉ có vậy, từ lúc rời khỏi khách điếm, họ luôn đi dưới sự giám sát của người khác.
Nàng hơi nhướng mắt, không để lộ dấu vết nhìn về phía ngọn núi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138535/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.