“Đi chịu chết sao?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hắc Huyền ánh lên một tia chế giễu, sự khinh miệt hiện rõ trên gương mặt.
Phương Hủ Chi mỉm cười không để tâm, nói: "Hắc huynh hiểu lầm rồi, ta sợ chết nhất, sao có thể đi nộp mạng chứ."
Dưới lầu, tiếng ồn ào vang lên, những khách trọ trong quán đều co rúm lại vào góc, run rẩy nhìn về phía những người mặc đồ đen trong khách điếm. Tên cầm đầu lướt ánh mắt lạnh lùng qua từng gương mặt.
Một người mặc đồ đen bước vào, đi đến bên cạnh tên cầm đầu, cúi xuống thì thầm vài câu.
Tên cầm đầu nhíu mày, ra hiệu cho gã lui xuống.
Sau khi người áo đen rời khỏi, hắn ta quét mắt diều hâu qua những người trong góc, nhìn về phía cửa cầu thang và ra lệnh: “Giết!”
Tiếng cung nỏ kéo căng dây vang lên trong tai mọi người, những mũi tên sẵn sàng bắn ra. Tiếng hít thở sợ hãi át cả tiếng kéo dây cung.
Đúng lúc đó, Phương Hủ Chi bước xuống từ cầu thang, nói: “Khoan đã.”
Tên cầm đầu ngẩng đầu, tay đang ra lệnh ngừng lại giữa không trung, mãi không hạ xuống.
Phương Hủ Chi từng bước chậm rãi đi xuống cầu thang, cười nhẹ: "Trong quán trọ này, chỉ cần một mình ta chết là đủ rồi, con đường Hoàng Tuyền vốn là nơi lạnh lẽo, nếu quá đông đúc thì không tốt."
Hắn bước xuống bậc cuối cùng, ánh mắt không kìm được mà hướng về phía Thích Dung.
Thích Dung vẫn không nhìn Phương Hủ Chi, chỉ mải miết uống trà.
Tên cầm đầu ngẩn ra, tay khẽ động, tên nỏ thủ sau lưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138541/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.