Rời khỏi Tạ đình, Thích Dung lần theo hướng tiếng của cổ trùng, đuổi theo vài dặm về phía Bắc. Ánh sáng tím ngày càng sáng, nàng cứ thế đi mãi cho đến khi dừng lại trước cửa lầu Hóa Vũ.
Lầu Hóa Vũ nằm trên hồ Động Đình, bên rìa thành. Khi tiến gần hơn đến lầu Hóa Vũ, chiếc hộp bạc trên tay Thích Dung bỗng dưng im lặng, ánh sáng tím cũng yếu dần. Đúng lúc nàng đang nhìn quanh thì có tiếng gọi nàng.
“Thích cô nương.”
Thích Dung nhìn về phía phát ra âm thanh, nhíu mày: “Là ngươi à.”
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay thật là một ngày đẹp hiếm có. Nhìn ra hồ, cảnh sắc cũng rất đẹp, chỉ có điều tâm trạng nàng bỗng nhiên trở nên xấu đi.
Hôm nay ra ngoài vội vàng, nàng không kịp xem hoàng lịch. Không biết lịch có ghi ba chữ “phạm tiểu nhân” không, nhưng xem ra hôm nay nàng rất có duyên với Tô Thanh Y, một ngày gặp đến hai lần.
Lâu rồi không gặp, Tô Thanh Y khác hẳn lần đầu Thích Dung gặp y, không còn nét nhút nhát ngại ngùng, mà thay vào đó là vẻ điềm tĩnh của một người đứng đầu. Y đứng thẳng lưng, chắp tay hành lễ: “Thích cô nương, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
Thích Dung không khỏi thầm cảm thán, quyền lực quả thật là thứ tuyệt vời, làm người ta thay đổi đến vậy. Vài tháng không gặp, Tô Thanh Y dường như đã thay da đổi thịt.
Nhưng nàng không biết thực sự quyền lực đã nuôi dưỡng Tô Thanh Y, hay bản chất thật của y vốn là như vậy. Nếu là điều đầu tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138547/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.