Thích Dung nhướn mày, cố tình nói móc: “Huynh gặp cha ta mà không bị người tháo mất một cánh tay, may mắn thật đấy. Tính tình cha ta không được tốt lắm đâu.”
Phương Hủ Chi cười nhẹ: “Dù sao cũng quen biết một thời gian, cô cứ mong ta gặp xui xẻo thế sao?”
Thích Dung đảo mắt, nói: “Huynh xui xẻo thì ta càng vui.”
Phương Hủ Chi: “Thật vậy sao?”
“Miệng nói thì chẳng có bằng chứng, hay là huynh thử gặp xui xẻo một lần xem.”
Phương Hủ Chi lắc đầu, ngả người ra sau, thở dài một hơi. Tiểu cô nương này nói chuyện ngày càng cay nghiệt, khả năng không ngừng chèn ép người khác này phần lớn là do hắn truyền lại.
Hắn nghiêng đầu, nói: “Đáng tiếc thật, Thích tiền bối vốn định tháo cánh tay ta, nhưng nhìn thấy ai đó si tình với ta, sợ rằng tháo cánh tay ta thì Thích cô nương tỉnh dậy sẽ tính sổ với ông mất.”
Mặt Thích Dung lập tức đỏ bừng, nàng tức giận thốt lên: “Huynh nói bậy!”
Phương Hủ Chi phì cười, cười đến mức run người, vừa cười vừa quan sát sắc mặt Thích Dung. Khi thấy nàng sắp nhào tới, hắn mới dừng cười.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, Thích Dung bối rối dặn dò: “Căn bệnh cũ của huynh, có lẽ Dư thái sư thúc của ta sẽ có cách chữa trị. Nhưng tính tình thái sư thúc không tốt lắm, ông ấy thích người trầm tĩnh, ghét những kẻ miệng lưỡi trơn tru. Khi về cốc Yên Hà, dù có phải giả vờ, huynh cũng phải làm cho ông ấy vui lòng.”
Đôi mắt Phương Hủ Chi đầy ắp nụ cười, lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138557/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.