🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khí thế của Tiêu Phong Việt áp đảo, Thích Dung hiểu rằng nếu nàng tỏ ra yếu kém trước ông ta sẽ bị ông ta xem thường. Kể từ khi bước ra, nàng đã không có ý định lùi bước.

Nàng nhướng mày, không chịu thua kém mà đáp: “Tiêu tiền bối, nếu hôm nay ngài đồng ý tha cho tất cả mọi người có mặt và lui đến ngoài trăm dặm của sơn trang Thanh Phụng, ta sẽ đồng ý với ngài.”

Thích Dung cười tươi, trên mặt tỏ ra hòa nhã nhưng giọng điệu thì không hề dễ chịu, nội dung lại rất vô lý, khiến những người Tây Vực có mặt đều khinh thường phụt cười.

Tiêu Phong Việt không tức giận mà còn nở nụ cười, hoàn toàn bỏ ngoài tai sự khiêu khích của Thích Dung, trêu chọc: “Lời lẽ sắc bén, đối đáp trả treo cũng giỏi đấy, có chút khí phách, không giống như những nữ tử Trung Nguyên khác, quanh co khép nép, ngươi khá lắm. Nhưng nếu muốn ta tha cho họ, thì phải có lý do, ngươi có không?”

Thích Dung đáp: “Nếu ta có thì sao?”

Tiêu Phong Việt tỏ ra hứng thú, hỏi nàng: “Ồ? Lý do gì?”

Thích Dung bước lên hai bước: “Thật ra, ta đã ngưỡng mộ Tiêu tiền bối từ lâu, nghe nói tiền bối là cao thủ đệ nhất ở Quan Ngoại, lại từng thách đấu với Liễu Không sư phụ của Tiểu Liên Thiên và Doãn tiền bối của núi Mi Sơn.”

Tiêu Phong Việt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.

Lòng Thích Dung hơi run lên, nàng nhìn lên mái hiên nơi Phương Hủ Chi đang né tránh các đòn tấn công, hắn sử dụng khinh công thành thạo, tiện tay lấy được đao của một kẻ bên cạnh.

Hôm nay phải đánh một trận, không phải vì nghĩa khí nhất thời, mà là để kéo dài thời gian. Dù không có nhiều cơ hội sống sót, nhưng so với việc không làm gì cả thì vẫn tốt hơn.

Tiêu Phong Việt lặng lẽ nhìn nàng, xoay chuỗi hạt trong tay. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thích Dung cắn môi, liếc nhìn tất cả mọi người trên sân, biết đâu, biết đâu có thể có một cơ hội xoay chuyển.

Nàng vung dao nhanh chóng cắt vào lòng bàn tay, giơ tay lên, quyết tâm nói: “Tiêu tiền bối, trước mặt các anh hùng và dũng sĩ Tây Vực ta thề trước trời cao, hôm nay ta thách đấu với Tiêu Phong Việt tiền bối, bất luận sống chết, tuyệt không oán trách, tuyệt không hối hận.”

Lời vừa dứt, khắp khoảng sân đồng loạt hít vào một hơi lạnh, xung quanh bỗng trở nên im ắng, không ai kịp phản ứng, Phương Hủ Chi từ xa nghe thấy, vội cúi đầu nhìn nàng, lòng hắn căng thẳng cực độ.

Quy tắc giang hồ, cắt tay thách đấu, chính là không phải ngươi sống thì là ta chết. Cô gái ngốc nghếch này có biết không chứ, một khi đã thốt ra lời này, khó mà rút lại, muốn thu hồi, trừ phi trên thế giới này chỉ còn lại một người giữa nàng và Tiêu Phong Việt.

Vừa rồi Thích Dung ra tay đủ để chấn động lòng người, giờ đây lời nói càng khiến người ta lo lắng, tuổi còn trẻ mà có được công lực như vậy đã là không dễ dàng, thế nhưng mọi người có mặt đều hiểu rằng nàng chắc chắn không phải là đối thủ của Tiêu Phong Việt.

Hành động này chẳng khác gì tự mình nộp mạng.

La Tố thay đổi sắc mặt, vội vàng thốt lên: “Vị cô nương này! Đa tạ cô hôm nay trượng nghĩa ra tay tương trợ, món nợ ân tình này, ta thay sơn trang Thanh Phụng nhận lấy. Thế nhưng kiếp nạn hôm nay đã thành định mệnh, ta biết cô muốn giúp chúng ta, nhưng không cần phải làm vậy nữa, lúc này thêm bớt một chút thời gian không khác gì nhau, đừng để mạng sống của cô và bạn cô phải hy sinh vô ích, hãy tìm cách rút lui sớm đi.”

Phía sau truyền đến một loạt sự đồng tình: “Đúng vậy, cô nương đi đi.”

“Đúng đó! Không cần phải làm gì thêm nữa! Có công lực như vậy, hãy nhanh chóng rút lui đi!”

“Tiểu cô nương, giữ được rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt!”

...

Giữa những lời khuyên đầy đau lòng vang lên, Thích Dung lướt mắt nhìn tay đang giơ lên, cảm nhận được máu từ từ chảy ra, bàn tay đau nhức rát lắm, khi nàng cắt chẳng chút nương tay, không thèm chớp mắt, chăm chú nhìn vào mặt của Tiêu Phong Việt đối diện.

Lời đã nói ra, nước đã đổ ra ngoài chén.

Tiêu Phong Việt tỏ ra hứng thú hỏi: “Ngươi muốn thách đấu với ta ư? Đã rất lâu không có ai nói muốn thách đấu với ta rồi, mười năm rồi, ngươi là người đầu tiên.”

Thích Dung nói: “Tiền bối, ngài có lòng ngưỡng mộ các cao thủ, ta tất nhiên cũng thế. Chẳng phải tiền bối đã lặn lội đến Trung Nguyên, thách đấu với các tiền bối cao thủ khác sao? Hôm nay ta cũng học theo Tiêu tiền bối, thách đấu với cao thủ đệ nhất Quan Ngoại Tiêu Phong Việt, dưới sự chứng kiến của mọi người, chẳng lẽ ngài không dám ứng chiến sao?”

Mỗi câu của nàng đều thúc ép, chỉ trong vài câu đã làm cuộc chiến này trở nên nghiêm trọng, rõ ràng là dùng chiêu kích tướng để khiến Tiêu Phong Việt không thể không chiến đấu với nàng.

Tiêu Phong Việt hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ngươi muốn nộp mạng, ta nào cản được, chỉ là hiếm khi thấy một tiểu nha đầu thú vị như vậy, chết đi thì thật tiếc.”

Phương Hủ Chi nnhanh chóng giải quyết xong những người cản trở hắn, nhẹ nhàng bay đến phía sau Thích Dung, còn chưa kịp lên tiếng, Thích Dung đã thấp giọng nói: “Huynh cũng nghĩ rằng ta sẽ thua sao?”

Phương Hủ Chi thở dài, không phải là nghĩ, mà là chắc chắn sẽ thua.

Thích Dung có thiên phú tốt, muốn đấu với Tiêu Phong Việt cũng không phải là không thể, qua hai ba năm hoặc bốn năm năm sau, sẽ có một ngày nàng có thể theo kịp ông ta, nhưng đó là chuyện nhiều năm sau, không phải bây giờ.

Thích Dung hỏi xong, tự mình cũng thở dài, hít một hơi thật sâu, nàng chưa bao giờ thấy Tiêu Phong Việt thực sự ra tay, chỉ nghe đồn ông ta là một cao thủ đáng sợ.

Người có thể thắng đại sư Liễu Không của Tiểu Liên Thiên sẽ không phải là kẻ mượn danh ra ngoài lừa dối người đời, nàng biết nàng không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng cũng không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết không tiếp nổi vài chiêu.

Chỉ cần có khả năng có thể giao thủ với Tiêu Phong Việt, dù có thua cũng không hổ thẹn, chưa đến phút cuối cùng, nàng tuyệt đối không nhận thua.

Phương Hủ Chi nói: “Ai nói vậy, hôm nay chưa chắc cô sẽ thua.”

Thích Dung ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười.

Tiêu Phong Việt nói: “Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi không phải là người tầm thường, không muốn lấy mạng ngươi một cách quá dễ dàng, ngươi muốn tỷ thí thế nào?”

Thích Dung tiến lên hai bước, chuẩn bị đối mặt với khó khăn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phương Hủ Chi nhanh chóng bước lên, đứng trước Thích Dung rồi thốt lên: “Tiêu tiền bối, ngài là tiền bối, lại là một bậc tông sư, có nhiều chiến công, tất nhiên sẽ không so đo với một tiểu cô nương không hiểu sự đời, tại hạ nói đúng chứ.”

Tiêu Phong Việt không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, như thể đang xem hắn định giở trò gì.

Phương Hủ Chi ra hiệu cho Thích Dung bằng tay ở sau lưng.

Thích Dung lập tức hiểu ý của hắn, thực sự vừa rồi nàng đã dùng chiêu khích tướng hơi quá mức, nàng bị khí thế áp đảo của Tiêu Phong Việt đè nén, luôn muốn vượt qua ông ta, quên mất trận đấu hôm nay là giả, kéo dài thời gian mới là mục đích thật sự.

Tiêu Phong Việt thấy hai người có động tác bí mật, có chút không kiên nhẫn, nói: “Có gì cần nói, không cần phải giấu diếm, cứ nói thẳng đi.”

Thích Dung họ khụ một tiếng, đáp: "Tiêu tiền bối, ý của ngài là để ta quyết định xem đấu như thế nào có phải không?"

Phương Hủ Chi chậc lưỡi vài tiếng, tiếp lời nói: "A Dung, như vậy không lễ phép chút nào, lời Tiêu tiền bối đã nói ra, tất nhiên là giữ lời rồi đâu cần phải hỏi thêm lần nữa?"

Thích Dung cố nở nụ cười gượng: "Có những việc hỏi cho rõ ràng thì vẫn tốt hơn, Tiêu tiền bối thấy đúng chứ?"

Tiêu Phong Việt khẽ cười, liếc nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

A Đồ, người luôn đứng sau Tiêu Phong Việt và đang tức giận nhìn Thích Dung, quát: “Tên tiểu nhân vô sỉ, xảo quyệt và nham hiểm, theo lời các ngươi, nếu tướng quân nhận lời, há chẳng phải là không cần so tài võ nghệ sao? Nếu ngươi nói so tài thêu thùa, tướng quân nên đồng ý hay không?”

Thích Dung đáp: “Người luyện võ, đương nhiên là so tài võ nghệ. Tiền bối yên tâm, ta không phải là loại tiểu nhân đục nước béo cò, sẽ không làm khó dễ cho ngài.”

Tiêu Phong Việt nhìn nàng với vẻ khá ngạc nhiên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chỉ có điều...” Thích Dung khổ sở nói: “Tiền bối có thể cho ta nghỉ ngơi nửa ngày được không? Hôm nay không có mặt trời, chi bằng, định vào lúc giờ Dậu ba khắc thì sao?”

Tiêu Phong Việt chưa kịp nói gì thì A Đồ đã phẫn nộ hét: “Tướng quân, đây là kế hoãn binh của bọn chúng, không thể tiếp tục mắc bẫy bọn người Trung Nguyên nữa.Chúng còn xảo quyệt hơn cả những con sói đơn độc trong sa mạc.”

Thích Dung giơ tay ra, tay cầm con dao không ngừng run lên bần bật, nàng thở dài: “Vãn bối ngưỡng mộ Tiêu tiền bối đã lâu, mỗi ngày đều mong được giao đấu với tiền bối, là người không muốn kéo dài thời gian nhất. Chỉ có điều... vừa mới giao đấu với thuộc hạ của ngài, cổ tay ta còn không nâng lên được, hơn nữa, nội lực của ta chưa phục hồi, liệu Tiêu tiền bối có muốn bị tiếng xấu là đục nước béo cò không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.