Thích Dung khẽ nhướng mày: "Ngươi rất hiểu y à."
Phương Hủ Chi mệt mỏi ngã xuống giường, chiếc gông sắt trên cổ tay cạ vào nhau phát ra thứ âm thanh giòn giã: "Trên đời này ngoại trừ y ra thì còn ai khiến cô phải chạy đến đây nữa, ở Ký Châu cô còn quen biết người nào khác à?"
Thích Dung dùng tay đẩy Phương Hủ Chi nhích vào trong, để lộ ra một khoảng trống, nàng đặt mông ngồi xuống giường rồi cử động, chăn tơ tằm quả nhiên mềm mại.
Phương Hủ Chi đột nhiên nói lên câu kỳ quái khó hiểu: "Cô cũng tin tưởng Tô Thanh Y quá nhỉ."
Thích Dung quay đầu nhìn hắn, nàng phát hiện Phương Hủ Chi có chút kỳ lạ: "Tại sao lại nói vậy?"
"Đường từ Ký Châu đến Vân Châu không dễ đi, khắp nơi đều là sơn tặc thổ phỉ. Khi còn ở sơn trang Vấn Kiếm ta đã biết từ lâu rồi, chắc chắn cô có việc gì đó rất quan trọng. Nếu không phải vì tin tưởng Tô Thanh Y, tại sao lại bỏ lại hết mọi thứ làm sai vặt chạy đến Vân Châu."
Thích Dung thầm cười, không trả lời hắn, nàng cúi đầu lấy bức thư trong người đưa cho Phương Hủ Chi: "Y đưa ngươi này."
Phương Hủ Chi không đưa tay lên nhận mà chỉ nhìn qua từ góc độ mà Thích Dung giơ lên, hắn nghiêng đầu xem một lúc thì phát hiện bức thư không được sáp đèn dán lại, chỉ đơn giản là gấp lại thôi.
Hắn mỉa mai nói: "Tô Thanh Y dùng cách này phòng quân tử không phòng được tiểu nhân, thế này là xem cô là quân tử rồi nhỉ."
Thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138641/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.