Sau khi cơn mưa qua đi, trong gió phảng phất mùi của bùn đất, rừng trúc sâu thăm thẳm, không khí lạnh lẽo, thỉnh thoảng có những con quạ bay lên, mùi bùn đất này dường như còn lẫn chút mùi máu tanh.
Bên ngoài rừng trúc tím, Thích Dung quay đầu nhìn hai sư huynh muội đi theo phía sau mình, bất lực hỏi: "Chúng ta... cùng đường hả?"
Vừa nãy ở quán trọ bọn họ đã có chào hỏi nhau, cậu thư sinh kia tên là Du Trọng Bạch, cô gái kia tên là Tiêu Ý Ý, hai người bọn họ là đệ tử của Phích Lịch môn ở Vân Châu.
Thích Dung vẫn chưa có nhiều trải nghiệm nên không hề biết Phích Lịch môn, càng không biết bọn họ đi con đường này là đang về nhà hay là đi theo nàng.
Tiêu Ý Ý mỉm cười bước lên và nói: "Thích cô nương, bọn ta cũng đang đi đến rừng trúc tím đây, đi cùng đi."
Thích Dung không tiếp lời, lẳng lặng rảo nhanh bước chân.
Ba người bọn họ tiến vào rừng trúc tím, càng đi vào bên trong thì mùi máu tanh càng nồng hơn, Thích Dung chau mày rồi quay lại nhìn Tiêu Ý Ý, bọn họ vội nhanh chóng bước vào sâu hơn một lúc nữa thì nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, cảnh tượng đó khiến cho ba người họ vô cùng sửng sốt.
Sâu bên trong rừng trúc, những vũng máu loang lổ khắp nơi trên mặt lá trúc phủ kín đất, mảnh đất nhuộm bởi máu tươi bị giẫm nát.
Thi thể nằm ngổn ngang trong rừng trúc, tổng cộng có hơn hai mươi thi thể, tình trạng tử vọng vô cùng thê thảm, tất cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ta-khong-phai-doa-kieu-hoa/2138642/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.